Hôm sau, vì số lượng khách đột ngột giảm hơn phân nữa nên đám người phụ bếp và bếp chính khá rảnh rỗi. Cả bọn ngồi trên bộ ghế đá duy nhất trong sân. Dương Khả Lạc ngồi ngẫm nghĩ, A Kiệt thở dài.
- Chỉ tại cái xác chết kia mà khách sạn không một bóng người.
- Ta khó khăn lắm mới tìm được công việc tốt như thế này, thật sự không muốn bỏ nha.
Một người khác chen vào. Vương Bản lườm hai người.
- Ăn nói linh tinh, ai nói với ngươi khách sạn đóng cửa hả, chủ nhân của chúng ta chính là Bạch thiếu gia - Bạch Kiến Vân đấy. Các ngươi không thử nghĩ xem, cả nước có ai dám mang họ Bạch.
Cả đám nghe Vương Bản nói vậy thì đều giật mình lẫn kính sợ. Ở Bạch Lâm quốc này, người dám mang họ Bạch chỉ có hoàng gia, nói vậy thì Bạch thiếu gia cũng là người hoàng tộc.
- Vương Bản ca, nói như huynh thì tại sao Bạch thiếu gia không ở trong hoàng cung cao sang hưởng thụ mà phải mở khách sạn?
Một tên béo thắc mắc hỏi. Vương Bản nói.
- Chuyện của hoàng gia, ta làm sao biết, dù sao ta chỉ muốn nhắc các ngươi, chừng nào còn Bạch thiếu gia chống lưng thì chẳng cần lo khách sạn bị gì cả đâu -...
- Có rồi.
Dương Khả Lạc bất ngờ đứng bật dậy khiến Vương Bản giật mình ngã luôn xuống đất, nàng ngồi xổm xuống cạnh Y nói.
- Vương ca, ta có cách thu hút khách trở lại như ban đầu rồi. Chỉ là hơi tốn kém chút, huynh muốn thử không?
Vương Bản từ dưới đất bò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-song-nhan-nha-thoi-ma/120839/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.