Tô Lĩnh Trạch gật gật đầu, sau lại hỏi.
- Trước lúc cô nương ngất đi có nói đã nhìn thấy hung thủ, vậy diện mạo hắn thế nào?
Dương Khả Lạc lắc lắc đầu.
- Ta không nhìn thấy diện mạo của hắn chỉ thấy hắn vận y phục thô sơ, hơn nữa trên người lại phát ra mùi vị của thức ăn, ta nghĩ hắn cũng làm trong một nhà bếp của khách sạn nào đó.
- Còn đặc điểm nào nữa không?
Dương Khả Lạc im lặng hồi tưởng lại, như nhớ ra điều gì liền thốt lên.
- À đúng rồi. Ta nhớ hình như ngay bàn tay phải của hắn có một vết sẹo dài.
Tô Lĩnh Trạch gật gật đầu, Phong Thiên Lãng lại hỏi một câu.
- Nói như vậy là trước cuộc thi, ngươi đã thấy có người bỏ gì đó vào thức ăn, tại sao ngươi không nói?
Dương Khả Lạc lườm hắn, châm biếm hỏi.
- Phong thiếu gia, ngươi đừng đem việc ghét nữ nhân gộp vào chuyện này, lúc đó người đông ai cũng lo làm việc của mình làm gì có ai để ý chứ, hơn nữa là hắn va phải ta chứ ta chưa hề nhìn thấy việc hắn làm, ngươi làm ơn dùng đầu óc mà suy nghĩ đi, hay đại thiếu gia ngươi nghĩ ta va phải hắn thì ta chính là đồng phạm với hắn?
- Ngươi.
Phong Thiên Lãng cứng họng không nói gì, Tô Lĩnh Trạch xua xua tay.
- Thôi thôi, mọi người bớt nóng nào, Dương cô nương cứ nghĩ ngơi đi, nếu có nhớ ra việc gì thì cứ cho người tìm ta. Không quấy rầy cô nương nghỉ ngơi nữa.
Y nói xong thì cất bước ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-song-nhan-nha-thoi-ma/120835/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.