Dương Khả Lạc mở mắt ra, xung quanh nàng là một khoảng sương mờ nhạt che mất phương hướng.
- Đây là đâu? Ta đang ở đâu đây? Nhị Nương, Vương béo ca. Mọi người đâu rồi?
Nàng nhìn ngó xung quanh, cất tiếng gọi mọi người, nhưng không một tiếng đáp lại. Nàng bước đi trong vô định, nàng đi, đi mãi cho đến khi một hình ảnh vụt sáng trước mặt nàng.
- Lạc nhi của ta chưa chết, nó chỉ đang ngủ thôi, nó sẽ tỉnh lại.
Cái gì kia?
Dương Khả Lạc như không tin vào mắt mình nữa, khung cảnh trước mặt nàng kia chính là ông ngoại, ông đang ôm đứa cháu gái xấu số là nàng mà lẩm bẩm. Đây là chuyện gì xảy ra, tại sao nàng lại thấy được những hình ảnh này?
Dương Khả Lạc như chết trân tại chỗ khi nhìn thấy hình ảnh người ông mà nàng luôn kính mến đang ôm di thể của nàng mà khóc như mưa. Dì ở bên cạnh không ngừng an ủi ông ngoại, nước mắt cũng rơi lã chã. Trước mặt hai người là ảnh thờ nàng cùng mấy vòng hoa tang tĩnh mịch. Trong khi cả hai đang khóc lóc thì có hai người đi vào. Vừa trông thấy họ, ông ngoại nàng liền chỉ thẳng tay mà mắng.
- Chúng mày còn vác mặt đến đây làm gì, khi nó còn sống thì không một lần hỏi thăm, bây giờ nó chết rồi chúng mày vui lắm đúng không?
- Bố ơi, bình tĩnh lại đi, cẩn thận sức khỏe.
Dì ở một bên vuốt lưng cho ông ngoại. Còn hai người kia nghe xong cũng im lặng, người phụ nữ không nói gì chỉ lấy khăn lau nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-song-nhan-nha-thoi-ma/120834/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.