Cảnh tượng diễn ra chân thật trước mặt, cô không tin cũng phải tin. Nguyệt Sương không tự chủ đỏ mặt, nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt ghen tỵ tới cực điểm nhìn Tiểu Ngọc đang thoải mái làm những điều cô ấy muốn.
Khung cảnh càng trở nên mờ ám, Tiểu Ngọc nhấn chìm trong cảm giác thăng hoa, không hề rời khỏi miệng Lâm Thần. Điều này khiến cho Nguyệt Sương cảm thấy vô cùng khó chịu.
“ Em ăn anh ấy mà không cho chị ăn cùng, thật là xấu xa.” Nguyệt Sương không thể kiềm được tâm tình, giận dữ nói.
Nói xong, cô nhanh chóng nhập cuộc cùng với Tiểu Ngọc, trải nghiệm cảm giác mà chỉ có cặp tình nhân mới có thể cảm nhận được.
( Lược bỏ 1000 chữ...)
Trưa hôm sau, mặt trời lên cao, mọi người cũng bắt đầu đi tránh nắng. Thời tiết oi bức khiến cho mọi người ai cũng cố gắng tìm cách hạ thân nhiệt của mình, người thì đơn giản dùng nước đá là một thức uống yêu thích, người thì khá giả hơn chọn cách về nhà, bật chiếc quạt hết công suất, hay là dùng điều hòa cả ngày với hóa đơn tiền điện khổng lồ.
Lâm Thần khi này đang ngồi ở trên giường, hơi thở hồng hộc, trán đổ mồ hồi. Tuy nhiên, cậu không phải đổ mồ hôi do thời tiết, bởi vì trong căn phòng này đã trang bị sẵn ba chiếc điều hòa. Thứ cậu khiến trán đổ mồ hôi chính là hai “em gái” đang ngủ ngon trên chiếc giường, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Nhất là Tiểu Ngọc, hai tay ôm nhẹ chiếc gối, khuôn mặt như thiên thần nở một nụ cười nói mớ:
“ Tehe... anh thật là mạnh bạo lắm nha!!!”
Lâm Thần thở dài, quay sang nhìn Nguyệt Sương. Em ấy ngủ vô cùng ngoan ngoãn, hơi thở đều đặn, dáng ngủ đậm chất phong cách quý tộc khiến cho cậu có chút bất ngờ.
Lắc đầu bỏ qua chuyện đó, cái cậu chú ý bây giờ là sợi dây đang trói hai tay cùng với hai chân cậu lại. Trông không khác gì một tù nhân cả.
Thế nhưng, nghĩ lại thì cũng tốt hơn vạn lần so với việc bị trói chết dí trên chiếc giường đó.
Nếu không phải là cậu phải thỏa mãn hai em ấy, dùng những lời ngon ngọt thì cậu cũng chẳng thể nào đi đứng đơn giản như bây giờ.
Cậu nghĩ đến câu nói: Chúng ta phải hài lòng với những gì mình đang có. Cậu có thể đi đứng, đó cũng là một chuyện vô cùng may mắn rồi.
Hai chân đứng dậy, lọ mọ đi vào trong phòng tắm, nhìn bản thân trong gương, cậu cũng chỉ cười một cách đắng chát.
Vẫn là khuôn mặt cùng thân thể tràn đầy dấu vết đó, cậu cũng chẳng muốn xóa sạch chúng, từ từ tháo bỏ bộ đồ, dùng làn nước lạnh xối thẳng vào thân thể.
Dòng nước mát lạnh làm cho cậu tỉnh táo hơn đôi phần, mặc dù bị trói hai tay, thế nhưng do sợi dây cũng khá dài, vì vậy cậu cố gắng thì cũng có thể hoạt động một cách bình thường.
Sau khoảng mười năm phút, cậu đã thay xong một bộ đồ mới. Cũng mùa hè rồi, vì vậy cậu cũng chỉ mặc một chiếc áo phông trắng cùng với chiếc quần đùi đen.
Dù là vậy, vẻ đẹp của cậu cũng không hề giảm đi chút nào. Thậm chí, vì mặc áo phông mà có thể nhìn thấy rõ từng đường nét tuyệt mĩ của người con trai.
Cậu cũng không hề rảnh một chút nào, cho dù tay thì bị hạn chế nhưng cậu cũng ráng đi đến căn bếp, tự tay nấu một bàn đồ ăn.
Đồ ăn dù cho rất nhiều để trong tủ lạnh, thế nhưng cậu cũng biết là lấy ra ăn luôn thì sẽ khó có hương vị tuyệt hảo, đó là lý do cậu mới phải tự tay nấu rất nhiều món, chủ yếu là để hai em ấy có đồ ăn nóng hổi ngay sau khi thức dậy.
Sự tinh tế, chu đáo, luôn nghĩ đến người khác đến mức khó có thể tin được chính là chìa khóa giải thích tại sao Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc lại bất chấp nguy hiểm độc chiếm cậu như vậy. Và tất nhiên, chính cậu cũng chẳng hề biết chuyện này.
Mùi hương từ thức ăn khiến cho Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc bị thu hút, cả hai đều xoa xoa mắt tỉnh dậy.
Câu nói đầu tiên của hai người chính là:
“ Mùi gì mà thơm vậy!”
Dường như biết là hai em ấy sẽ dậy, vậy nên Lâm Thần đã để sẵn đồ dùng cần thiết trong phòng tắm, sau đó vui vẻ nói:
“ Hai em dậy rồi à! Cả hai đi rửa mặt sau đó ra ngoài ăn cơm nào!”
Tiểu Ngọc tất nhiên là quá quen với cảnh này, mỗi sáng anh ấy đều dậy sớm nhất nhà, sau đó làm mọi việc, chờ cô dậy. Vậy nên cô rất nhanh đã xếp gọn chăn của mình, đi thẳng vào nhà tắm.
Nguyệt Sương tất nhiên là cũng không hề chịu thua, cô cũng nhanh chóng gấp gọn chăn của mình, lọ mọ chạy theo Tiểu Ngọc.
Nguyệt Sương cũng không biết là, sự chu đáo của Lâm Thần còn hơn cả thế. Tiểu Ngọc cũng chẳng hề ngần ngai, nhờ Lâm Thần soạn cả đồ cho mình.
Trong sự ngỡ ngàng của Nguyệt Sương, Lâm Thần nhẹ nhàng đến, đeo tất chân cho Tiểu Ngọc, từ từ chỉnh lại bộ đồ vô cùng chỉnh chu.
Nguyệt Sương giống như một đứa trẻ, nhõng nhẽo muốn làm như vậy. Thậm chí, cô còn không từ thủ đoạn, nước mắt chảy ròng chỉ để muốn Lâm Thần làm như vậy.
Tất nhiên, trước hành động trẻ con này, Lâm Thần cũng không còn cách nào khác ngoài chấp nhận mong muốn của cô nàng này.
Thế là, Lâm Thần cũng trở thành quản gia bất đắc dĩ, từ từ nghe theo sự sai bảo của Nguyệt Sương, chỉnh đốn trang phục.
Trang phục Nguyệt Sương tất nhiên là cầu kỳ hơn rất nhiều do cô là quý tộc. Dáng người cân xứng cộng thêm khí chất quý tộc cùng với bộ đồ cầu kỳ, Tiểu Ngọc cảm giác như đứng trước mặt không phải là một cô gái bình thường, chính xác là một vị công chúa vô cùng cao quý.
Một mình cầm lược chải nhẹ mái tóc của hai cô gái xinh đẹp, cậu lại có cảm giác kỳ lạ. Đến bây giờ, cậu cũng khó có thể tin được là chính mình lại được làm chuyện này cho hai cô gái một lúc, hơn nữa, hai cô gái này lại chính là người quan trọng nhất đời mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]