Những điều trên chưa phải là tất cả, quan trọng nhất, cậu ấy xứng đáng là người được cô tôn trọng. Từ dung mạo, tính cách cho đến từng hành động... mọi thứ đều vô cùng hoàn hảo.
Cô chủ cũng rất thích cậu ấy, tại sao hai người lại không thể đến với nhau. Vì tình yêu, người ta sẵn sàng làm mọi thứ... và chính cô cũng từng nghe từ miệng của cậu chủ là cậu ấy cũng rất yêu quý cô chủ.
Chẳng lẽ, chỉ vì một lý do ngớ ngẩn này, cậu chủ lại phải rời xa cô chủ ư? Điều này thật là vô lý !
Nếu mà Lâm Thần nghe được những lời này, chắc chắn cậu sẽ tức đến mức muốn ngất. Nếu vấn đề trong miệng cô ấy nói đơn giản như vậy, cậu đã làm từ lâu rồi. Ở cùng với Linh Nhi, chỉ cần làm cho cô ấy không vui thì đó đã là chuyện lớn rồi chứ chưa nói đến việc thay đổi cả tính cách đó.
Hiện tại, Lâm Thần đang từ từ lết đi, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, tay chân run rẩy có thể ngã bất cứ lúc nào. Cái thứ thuốc chết tiệt, nó đang càng ngày càng ăn mòn tâm trí cậu
Thậ buồn cười, cậu có cảm giác giống như mình rất có duyên với thuốc ngủ. Chẳng lẽ, chỉ vì muốn bắt cậu, đến cả thứ thuốc đáng sợ này cũng dùng hay sao?
Trong mắt cậu, khung cảnh trước mặt giống như bị chia hai, mờ mờ ảo ảo. Đến lúc này, cơ thể cậu mới hoàn toàn suy sụp. Hai chân khuỵu xuống, đôi bàn tay cũng không thể cầm được thứ gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-lam-nam-nhan-binh-thuong/2769183/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.