Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Thần trầm mặc. Vẻ mặt cậu trầm ngâm, giống như đang suy nghĩ một vấn đề lớn.
Thấy Lâm Thần có vẻ đang lo lắng, nữ cận vệ cũng chẳng muốn giữ lấy thể hiện mình, cô thậm chí còn khom đầu xuống, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt trông vô cùng đáng thương.
“ Hiện tại, cô chủ đang rất nhớ cậu. Có thể, nếu cậu không về, cơ thể của cô chủ sẽ không chịu nổi mất...”
Nữ cận vệ khóc lóc thảm thiết khiến cho Lâm Thần có chút động lòng. Mặc dù vậy, nỗi ám ảnh từ Linh Nhi vẫn còn in dấu trong đầu cậu, rất khó để xóa nhòa.
Cậu tin chắc chắn, nếu dám trở về, tương lai của cậu sẽ vô cùng tăm tối. Thậm chí, đáng sợ hơn, những thứ mà cậu có thể nhìn thấy chỉ là một căn phòng không hề có lối ra.
“ Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng hiểu ra vấn đề rồi ư?”Nữ cận vệ thấy Lâm Thần từ từ đi tới, cô mới nói một cách vô cùng nhẹ nhàng.
Cô cảm thấy mình sắp đạt được mục đích rồi. Chỉ cần cậu chủ về thì cô chủ sẽ vui vẻ trở lại. Thậm chí, cô còn cảm thấy cậu chủ còn có thể khiến cho cô chủ tươi cười giống như một thiếu nữ vậy. Đấy mới là thứ nên có của một cô gái chứ...
Lâm Thần đưa tay ra cho cô, vẻ mặt có chút u sầu nói:
“ Cô đứng dậy đi”
Thấy cậu chủ có lòng giúp, cô cũng không ngần ngại, một tay bắt lấy bàn tay của Lâm Thần rồi từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-lam-nam-nhan-binh-thuong/2769181/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.