Chương trước
Chương sau




Chu Văn quay đầu nhìn lại, đã không nhìn thấy thân hình Phạt Thụ nhân, có điều có thể nhìn thấy hỏa diễm vây quanh Bất Tử thụ bùng cháy, bên trên thân cây Bất Tử thụ, tự nhiên xuất hiện những đạo vết thương, bắn tung tóe ra những mảnh gỗ vụn, thời điểm trên không trung đã bắt đầu cháy rừng rực.

Thỏ Ngọc to lớn sợ ném chuột vỡ bình, cầm lấy chày ngọc oanh kích xung quanh, nhưng lại sợ đả thương Bất Tử thụ, cho nên không thể đánh trúng Phạt Thụ nhân.

Nhìn bộ dáng táo bạo kia của Thỏ Ngọc, Chu Văn hơi sợ hãi, chỉ sợ quay đầu nó đã nện đứt Bất Tử thụ.

Chu Văn biết do dự nữa, nói không chừng Bất Tử thụ sẽ bị Phạt Thụ Nhân cho chém đứt, ngay lập tức không do dự nữa, đem một khỏa Bất Tử dược ném về phía Kim Thiềm do Hằng Nga biến thành.

Hằng Nga nuốt Bất Tử dược về sau, trong thân thể lập tức tuôn ra hàng loạt hàn khí, khiến thân thể của nó rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa, lần nữa tiến vào trạng thái Khủng Cụ hóa.

Tất cả mọi đồ vật gặp phải hàn khí đều sẽ bị lập tức đông kết, ngay cả Bất Tử thụ kia bên trong hàn khí ngược lại càng tinh khiết hơn.

Hỏa diễm của Phạt Thụ nhân gặp phải hàn khí, lập tức bị hàn khí áp bách, phạm vi hỏa diễm càng ngày càng thu nhỏ, thoạt nhìn lực lượng của Hằng Nga quả nhiên là khắc tinh của hắn.

Chu Văn không nhìn thấy thân ảnh của Phạt Thụ nhân và Hằng Nga, có điều có khả năng theo hàn khí cùng hỏa diễm tiêu phồng, nhìn ra sau khi Hằng Nga ăn Bất Tử dược chiếm cứ thượng phong.


Thỏ Ngọc cũng bị Chu Văn kêu trở về, Chu Văn sợ nó ngộ thương Bất Tử thụ.

Phạm vi hỏa diễm càng ngày càng co nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn một khu vực nhỏ, Phạt Thụ Nhân cũng một lần nữa hiện ra thân hình, tựa hồ thoát khỏi trạng thái Khủng Cụ hóa.

Theo đạo lý mà nói, Phạt Thụ nhân không giữ vững Khủng Cụ hóa, hắn nhất định phải thua, nhưng không biết tại sao, nhìn gương mặt của Vi Qua kia, Chu Văn lại có cảm giác tim đập nhanh, hình như sắp có sự tình không muốn xảy ra.

Mắt thấy vô tận hàn khí đã tuôn hướng Phạt Thụ Nhân, khiến ngoài thân hắn chỉ còn một bộ phận hỏa diễm cũng toàn bộ dập tắt, sắp bị đóng băng bên trong hàn khí.

Đối mặt với vô tận hàn khí, Phạt Thụ Nhân lại đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Một giây sau, hàn khí phô thiên cái địa lập tức bao phủ hoàn toàn thân thể Phạt Thụ nhân, ngoại trừ hàn khí bên ngoài, không nhìn thấy nửa điểm lực lượng khác, ngay cả một tia lửa nhỏ cũng không thấy.

Kim Thiềm một lần nữa hiện ra thân hình, lúc này toàn thân nó bao phủ băng sương, như tượng băng, coi như thời điểm không Khủng Cụ hóa, vẫn tản ra hàn khí kinh khủng.

Rõ ràng đây chính là hiệu quả của Bất Tử dược, đến bây giờ hiệu quả của Bất Tử dược vẫn không ngừng bùng nổ.

- Đáng tiếc, ăn Bất Tử dược sẽ biến thành con cóc, ta không muốn biến thành nạn nhất thứ hai như Hằng Nga.

Chu Văn nhìn về phía Hằng Nga, đã thấy nó đang theo dõi Phạt Thụ nhân trước mặt.

Chẳng qua nhìn biểu lộ của Vi Qua bên trong tượng băng, Chu Văn lại cảm thấy có chút không đúng, khóe miệng của hắn rõ ràng cười mỉm, nụ cười kia khiến người ta rùng cả mình.

Răng rắc! Răng rắc!

Tiếng phá toái thật nhỏ truyền đến, chỉ tình huống sử dụng Sử thi mới nghe được, khiến Chu Văn cảm giác vô cùng không ổn.

Càng khiến người ta kinh hãi là, bên trong tượng băng, thân thể Phạt Thụ nhân lại dần dần biến thành băng hình, hàn khí trên người hắn chẳng những không làm bị thương hắn, ngược lại khiến lực lượng của hắn càng ngày càng mạnh.

- Cái này sao có thể! Hắn rõ ràng dùng lực lượng Hỏa hệ, hơn nữa trạng thái Khủng Cụ hóa của hắn cũng là Hỏa hệ, tại sao đột nhiên chuyển đổi thành Băng hệ?

Băng Nữ giật nảy cả mình, không dám tin tưởng nhìn chằm chằm Phạt Thụ Nhân.

Gương mặt Kim Thiềm cũng ngưng trọng, lại hơi nghi hoặc một chút, rõ ràng nó cũng không nghĩ thông, tại sao lực lượng của Phạt Thụ nhân lại biến thành Băng hệ?


- Không tốt.

Thanh âm của Nguyệt Thần truyền vào trong tai Chu Văn, cơ hồ đồng thời, khối băng bao phủ thân thể Phạt Thụ nhân triệt để vỡ vụn, hắn đã tự do.

Lúc này trên người Phạt Thụ nhân tản ra hàn khí vô cùng kinh khủng, thoạt nhìn không hề yếu hơn hàn khí trên người Kim Thiềm.

- Không ngờ, cuối cùng ta lại phải nhờ lực lượng của thân thể nhân loại này mới cứu vãn được bại cục.

Phạt Thụ nhân giơ cánh tay của mình lên nói:

- Mặc dù thân thể này rất yếu, thế nhưng Mệnh hồn của hắn lại thú vị lạ thường, có tác dụng điên đảo âm dương càn khôn, ngay cả ta cũng chiếm được lợi ích, thật sự phải cảm ơn hắn.

- Không xong! Bất Tử dược được luyện chế thành từ Âm thuộc tính của Bất Tử thụ, có thể trợ giúp thuộc tính Băng hệ của Hằng Nga, dùng đối phó với lực lượng Hỏa hệ hết sức tốt, nhưng hiện tại Phạt Thụ nhân lại chuyển đổi thành Băng hệ, năng lực áp chế của Hằng Nga đối với hắn suy yếu, muốn giết chết hoặc trấn áp hắn đã là chuyện không thể. Nếu tác dụng của Bất Tử dược kết thúc, không ai có thể ngăn cả Phạt Thụ nhân, xem ra lần này mặt trăng gặp phải tai kiếp khó thoát.

Nguyệt Thần thở dài nói.

- Không có biện pháp khác sao?

Chu Văn nhíu mày hỏi.

Mặc dù trong tay hắn còn hai khỏa Bất Tử dược, thế nhưng Bất Tử dược không phải mấu chốt thắng bại, coi như hắn chịu lấy toàn bộ ra cho Hằng Nga cũng vô ích.

- Ngươi cũng thấy đấy, lực lượng của Thỏ Ngọc quá mức cương mãnh, để nó đi ngăn cản Phạt Thụ Nhân, đến lúc đó chỉ sợ Bất Tử thụ bị nó đập xuống trước. Còn Dị thứ nguyên Băng yêu kia, thực lực bản thân chỉ mới tiến vào Khủng Cụ cấp, còn kém nhiều, cũng không cách nào ngăn cả được Phạt Thụ nhân.

Nguyệt Thần khẽ thở dài:

- Kiếp nạn này của mặt trăng không thể tránh khỏi, cũng không biết Nguyệt Thần miếu của ta về sau sẽ trôi về đâu.

Hằng Nga lần nữa Khủng Cụ hóa, hướng về Phạt Thụ Nhân vọt tới, bàn tay Phạt Thụ nhân vừa nắm, lực lượng băng hàn ngưng tụ vào bàn tay của hắn, biến thành một thanh băng sương búa, sau đó biến mất không thấy gì nữa, biến thành huyễn lệ băng quang.

- Răng rắc! Răng rắc!


Chu Văn không nhìn thấy hai Khủng Cụ sinh vật chiến đầu, thế nhưng trên thân Bất Tử thụ kia, lại bị băng quang chém ra một đạo lại một đạo vết thương, vết thương càng lúc càng lớn.

Theo Bất Tử thụ thụ thương, cả mặt trăng bắt đầu chấn động, trên mặt trăng xuất hiện từng đạo rãnh sâu, mà đang không ngừng lan tràn, thoạt nhìn thật sự sắp tận thế.

- Mặt trăng thật sự bị hủy sao?

Trong lòng Chu Văn khiếp sợ.

- Các ngươi đi đi, từ nay về sau chỉ sợ không còn mặt trăng nữa.

Thanh âm Nguyệt Thần truyền đến, chỉ thấy Thẩm Ngọc Trì và Vương Thu Nguyên bị đóng băng khôi phục lại.

Có điều bọn hắn không biết rõ ràng rốt cuộc tình huống thế nào, chỉ thấy đại địa lay động rạn nứt, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi.

- Nếu Địa Cầu quả thật giống mặt trăng, đều là trứng Phối sủng, nếu Dị thứ nguyên thật sự tìm được phương pháp giúp nó xuất thế, vậy nhân loại…

Chu Văn nhìn mặt trăng gần như đang hủy diệt, đã có thể tưởng tượng bộ dáng của Địa Cầu lúc đó.

Đại địa phân liệt, núi lửa phun trào, biển nước bao phủ hết thảy, tất cả nhân loại không nhà để về không chỗ để trốn, trên trăm ức nhân loại sẽ trong khoảng thời gian ngắn chết đi 99,99%.

Có lẽ có số ít người có thể mượn ngoại lực trốn khỏi Địa Cầu, nhưng số người như vậy quá ít.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.