Chương trước
Chương sau




Chu Văn càng nghĩ càng thấy hợp lý, khó trách các đại lão Dị thứ nguyên nói nếu Phối sủng tối cường bị tìm thấy, Địa Cầu cũng xong đời.

Chu Văn không khỏi nghĩ đến hình ảnh gà con phá trứng, càng giống như ấu điểu nở xong ăn cả vỏ trứng.

Băng Nữ rõ ràng cũng nghĩ tới điều gì, vẻ mặt trở nên vô cùng quái dị.

- Không đúng vậy, nếu như nói Địa Cầu chính là một khỏa trứng Phối sủng, như vậy chỉ cần đào xuống, không phải sẽ tìm được Phối sủng sao? Căn bản không cần mất nhiều thời gian đi tìm?

Thời điểm Chu Văn suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến một sự kiện:

- Chẳng lẽ nói, lúc trước chiếc thuyền kia phá không tới, xé rách đại lục, kỳ thật chính là vì đánh vỡ vỏ Địa Cầu tìm Phối sủng sao? Nếu như thật sự như vậy, vậy bọn hắn rõ ràng không thành công, cái gì ngăn cản bọn hắn?

Trong lòng Chu Văn lóe lên vô số cái suy nghĩ, nhưng lại không biết cái nào mới là câu trả lời chính xác.

Thời điểm Chu Văn nghĩ đến chỗ này, hỏa diễm búa của Vi Qua đã chém về phía Kim Thiềm.

- Thỏ Ngọc, ngăn hắn lại.

Chu Văn lệnh Thỏ Ngọc.

Thỏ Ngọc hơi lưỡng lự, có điều thấy Chu Văn giơ giơ Bất Tử dược trong tay lên, lập tức phản ứng, không biết từ nơi nào lấy ra chày ngọc, trực tiếp Khủng Cụ hóa biến thành con thỏ siêu to khổng lồ, cầm chày ngọc đâm về phía Vi Qua.

Vi Qua giương búa trong tay đụng vào chày ngọc của Thỏ Ngọc.

Chỉ nghe ầm ầm một tiếng, sóng xung kích kinh khủng trực tiếp phá hủy hết thảy phụ cận.


Chu Văn bị ném bay ra ngoài, quần áo vũ trụ cũng trực tiếp hóa thành tro bụi, lộ ra Tinh Hải Giáp Xác Long khôi giáp bên trong.

Bằng kỹ năng Phòng Ngự Tuyệt Đối, Chu Văn bên trong sóng xung kích kinh khủng mới sóngo sót nổi.

Lực lượng Thỏ Ngọc vô cùng khủng bố, chày ngọc liên tục không ngừng oanh kích, cùng Vi Qua chính diện va chạm lại không hề rơi xuống hạ phong một chút nào, thậm chí còn chiếm cứ thượng phong.

Cái này khiến Chu Văn rất đỗi kinh ngạc, bởi vì Thỏ Ngọc trước đó bị Thất Hải Long Vương khắc chế, cho nên nó không cách nào phát huy ra lực lượng chân chính, để cho Chu Văn ảo giác Thỏ Ngọc không mạnh mẽ lắm.

Hiện tại xem ra, lực lượng của Thỏ Ngọc, vượt xa Kim Thiềm kia.

Chu Văn nghĩ lại cũng thoải mái, Phạt Thụ nhân có thể chặt đứt Bất Tử thụ, mà Thỏ Ngọc lại coi Bất Tử thụ như dược liệu, là tồn tại đập nát giã Bất Tử thụ, làm sao yếu được.

Chỉ cần không bị khắc chế, lực lượng Thỏ Ngọc thực sự quá kinh khủng.

Chu Văn mặc Tinh Hải Giáp Xác Long khôi giáp, đủ loại hoàn cảnh và phóng xạ trên mặt trăng không cách nào làm gì được hắn, mà nhiệt độ sôi trên mặt trăng rất thấp, người bình thường không có quần áo vũ trụ bảo hộ, huyết dịch trong cơ thể sẽ trực tiếp sôi trào, đến lúc đó căn bản không khả năng sống.

Có Tinh Hải Giáp Xác Long khôi giáp bảo hộ, không cần lo lắng điều này, nhưng Chu Văn vẫn chưa đạt trình độ không có dưỡng khí mà sống sót trong khoàng thời gian dài, nếu thời gian dài không có dưỡng khí tiếp tế, vẫn chết như thường.

Cũng may bên trong Hỗn Độn châu có rất nhiều quần áo vũ trụ cùng dưỡng khí tiếp tế, cho nên không cần lo lắng.

Bây giờ không phải thời điểm đổi quần áo vũ trụ, Chu Văn nhanh chóng lùi về phía sau, để phòng ngừa chính mình lại bị chiến đấu ảnh hưởng đến.

Hằng Nga cùng Băng Nữ cũng bị chấn bay ra, các nàng trước đó thụ thương không nhẹ, trong thời gian ngắn không cách nào lại Khủng Cụ hóa, khó mà tham dự chiến đấu.

Chu Văn không đem Bất Tử dược cho Hằng Nga, nếu Thỏ Ngọc có thể áp chế Phạt Thụ nhân, vừa vặn tiết kiệm được một viên Bất Tử dược.

- Thỏ Ngọc không ngăn cản được Phạt Thụ nhân, đem Bất Tử dược cho Hằng Nga, để nàng đi trợ giúp Thỏ Ngọc.

Thanh âm hư vô mờ mịt của Nguyệt Thần, đột nhiên truyền vào trong tay Chu Văn.

- Nguyệt Thần, trước đó ngươi không phải nói, có tín vật của ngươi, Thỏ Ngọc sẽ không làm gì ta sao? Ta kém chút bị Thỏ Ngọc giết chết.

Chu Văn lạnh giọng nói.

Thanh âm Nguyệt Thần y nguyên ôn nhu:

- Nếu ta nói sự thật, ngươi có dám đi không? Ta cũng biết việc này nguy hiểm cực điểm, thế nhưng nếu ngươi không đi, mặt trăng thật sự không con hi vọng.

- Ngươi sẽ không cho rằng ta có thể đánh bại Khủng Cụ cấp Thỏ Ngọc, cầm Bất Tử dược từ chỗ nó sao?

Chu Văn bĩu môi một cái nói.

- Ta nguyên bản không ngờ ngươi có thể đánh bại Thỏ Ngọc, có điều muốn cầm Bất Tử dược, cũng nhất định phải đánh bại nó. Người khác có lẽ không làm được, nhưng ngươi chưa hắn không thể.

Nguyệt Thần âm thầm nói.

- Ngươi thật có lòng tin đối với ta, ta đối với bản thân không có tự tin lớn như vậy.

Chu Văn giễu cợt nói.


Nguyệt Thần cười nói:

- Không phải ngươi làm được rồi sao? Mà còn làm tốt hơn so với tưởng tượng của ta, không chì lấy được Bất Tử dược còn dụ dỗ Thỏ Ngọc trở về, để nó trở thành trợ lực của ngươi.

- Đó là do số mệnh ta tốt, vạn nhất ta đen đủi thì sao?

Chu Văn hừ lạnh nói.

- Nếu mệnh của ngươi không tốt, trên đời này không có ai tốt cả?

Nguyệt Thần nói.

- Cái gì?

Chu Văn nhíu mày hỏi.

- Ngươi đã bái qua Thần miếu hay chưa?

Nguyệt Thần hỏi lại.

- Bái qua thì thế nào?

Trong lòng Chu Văn hơi động, Nguyệt Thần tựa hồ biết cái gì đó.

- Không, ngươi không hề bái qua, bởi không có vị Thần Linh nào trong miếu chịu cái cúi đầu của ngươi, coi như ta cũng không dám.

Nguyệt Thần nói.

- Vì sao không có Thần Linh nào chịu nhận ta cúi đầu? Mệnh cách của ta có gì sai sao?

Lần này Chu Văn tin, Nguyệt Thần quả nhiên biết cái gì đó.

- Không biết.

Câu trả lời của Nguyệt Thần lại khiến Chu Văn không có cách nào tiếp nhận.

- Được, tốt một cái không biết.

Chu Văn lạnh lùng nói.

- Ngươi không nên tức giận, nếu ta thật sự xem thấu Mệnh cách của ngươi, cũng không sợ sệt bị ngươi bái. Ta chỉ có thể nhìn ra Mệnh cách của ngươi có vấn đề, bản thân cái kia lẽ ra không nên là Mệnh cách của ngươi, mà nhận ngoại lực ảnh hưởng mới hình thành Mệnh cách. Mà Mệnh cách kia quá hung, nếu ta nhận ngươi cúi đầu, chỉ sợ tam tai khó thoát, coi như Thần Linh cũng gặp xui xẻo.

Nguyệt Thần nói.

Chu Văn không ngờ chuyện này phức tạp đến vậy, ngược lại hỏi:

- Hằng Nga nói, mặt trăng chính là một khỏa trứng Phối sủng, đây là sự thật sao?

- Đúng vậy, Địa Cầu cũng vậy, có điều ngươi không cần lo lắng, Địa Cầu không giống bình thường, Phối sủng bên trong không dễ dàng xuất thế như vậy.


Nguyệt Thần tựa hồ biết Chu Văn muốn hỏi cái gì, nói thẳng một ít chuyện.

- Có cái gì khác biệt?

Chu Văn hỏi lại.

- Phối sủng bên trong mặt trăng muốn xuất thế, nhất định phải chờ Bất Tử thụ chết đi, bằng không vĩnh viễn không cách nào xuất thế. Đồng dạng đạo lý trên, Phối sủng bên trong Địa Cầu muốn xuất thế, cũng cần điều kiện tương tự. Chẳng qua cho đến bây giờ, vẫn không có bất kỳ sinh vật nào biết, điều kiện kia rốt cuộc là cái gì.

Nguyệt Thần nói.

- Nếu Phối sủng nằm bên trong Địa Cầu, chẳng lẽ không thể trực tiếp đào khai vào sao?

Chu Văn hỏi nghi vấn của mình, Địa Cầu không khó đào như trong tưởng tượng.

- Đã từng có tồn tại kinh khủng của Dị thứ nguyên từng thử qua, đó là tồn tại còn khủng bố hơn chúng ta, nhưng kết quả vẫn tồn tại, rõ ràng Dị thứ nguyên sinh vật kia đã thất bại.

Nguyệt Thần nói.

- Ngươi nói tồn tại kinh khủng, có phải chủ nhân của một chiếc thuyền hay không?

Trong lòng Chu Văn hơi động, vội vàng hỏi.

- Ngươi lại biết chiếc thuyền kia tồn tại?

Nguyệt Thần hơi kinh ngạc.

- Quả nhiên do chiếc thuyền kia? Rốt cuộc chủ nhân của chiếc thuyền kia là sinh vật thế nào?

Chu Văn hỏi.

- Không biết, chiếc thuyền kia phá không tới, khiến cho đại địa chia năm xẻ bảy nước lũ thao thiên, thế giới gần như hủy diệt, sau đó thuyền kia biến mất nơi vực sâu, từ đó cũng không thấy nữa, không có ai biết thuyền chủ nhân là ai.

Nguyệt Thần nói xong, đột nhiên lời nói xoay chuyển:

- Nhanh cho Hằng Nga ăn Bất Tử dược, Phạt Thụ nhân muốn mạnh mẽ chặt đứt Bất Tử thụ, Thỏ Ngọc không ngăn cản hắn được, chỉ có lực lượng của Hằng Nga mới được.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.