Chương trước
Chương sau




- Thoạt nhìn, lực lượng của hắn hết sức thích hợp ngươi.

Chu Văn đánh giá Độc Cô Bất Sát nói.

- Không thể nói phù hợp hay không phù hợp, bởi ngoài trừ lão già kia bên ngoài, chỉ có một người Độc Cô gia như ta mới có thể tiến vào Sâm La điện, hắn không còn lựa chọn nào khác.

Độc Cô Bất Sát đánh giá đám người Chu Văn nói:

- May mắn các ngươi không phải người Độc Cô gia ta, bằng không chắc chắc không đến phiên ta kế thừa lực lượng của Độc Cô Vô Danh.

Rõ ràng việc Chu Văn bọn hắn không hề bị lực lượng Sâm La điện ảnh hưởng, cũng khiến Độc Cô Bất Sát hết sức giật mình.

Nếu một người không bị ảnh hưởng, còn nói trùng hợp được, nhưng nhiều người và sủng vật đều không bị ảnh hưởng, vậy thì hơi tà môn.

Có điều cái này không quan trọng nữa, Độc Cô Bất Sát đã lấy được vật hắn muốn, hiện tại đám người Chu Văn tiến đến, đã không cách nào ngăn cản hắn.

Độc Cô Bất Sát nhìn Chu Văn nói:


- Ta còn muốn cảm tạ ngươi cứu mạng ta, còn trợ giúp ta thu được lực lượng chân chính, chờ ta trở thành chủ nhân của Vạn Tượng cốc về sau, tất nhiên sẽ có chỗ báo đáp.

- Nếu nửa Độc Cô Bất Sát kia còn chưa đủ trở thành chủ nhân Độc Cô gia, thậm chí còn bị bắt nhốt chỗ này, ngươi cảm thấy mình làm được sao?

Chu Văn nói.

- Hắn không được, nhưng ta có khả năng.

Độc Cô Bất Sát tự tin nói.

- Chỉ sợ ta không cách nào cho ngươi cơ hội như vậy, phiền tức do ta gây ra, để ta tự giải quyết, không cần người khác làm thay.

Chu Văn nói.

- Ngươi làm thế này để ta thật khó khăn, vô luận nói thế nào, ngươi cũng có ân với ta, ta không muốn giết ngươi.

Độc Cô Bất Sát giận dữ nói.

- Độc Cô gia sinh ngươi nuôi ngươi, ân tình đối với ngươi vô cùng lớn, ngươi tựa hồ không hề tính toán buông tha bọn họ, ta thì tính là gì.

Chu Văn nói.

- Cũng đúng, nếu chọn con đường này, dù thế nào cũng phải đi tiếp.

Độc Cô Bất Sát khẽ gật đầu, nhìn Chu Văn nói:

- Hiện tại ngươi rời đi còn kịp.

Chu Văn không nói gì, chẳng qua nhìn Nguyệt Độc và linh dương một chút, Chu Văn cảm giác hai người bọn hắn tích cực đến đây như vậy, hẳn không đơn giản chỉ diệt sát Độc Cô Bất Sát thôi.

Độc Cô Bất Sát thấy Chu Văn không nói lời nào, liền tiếp tục nói:

- Vô Ngần sơn sắp thực hóa, ta không có thời gian chờ đợi thêm nữa, ngươi đã không rời khỏi, ta đây chỉ co thể tiễn ngươi lên đường.


Trong lúc nói chuyện, trên người Độc Cô Bất Sát kim quang đại phóng, Hoàng Kim giáp trên người phun tỏa hào quang, quang mang phát ra tựa hồ có thể đâm vào linh hồn, giống như muốn hòa tan linh hồn người ta.

- Mau lui lại. . . Đó là Tẩy Hồn thần quang. . .

Hắc Y nhân ngoài điện, thấy Hoàng Kim quang mang về sau, vẻ mặt lập tức đại biến, lớn tiếng nhắc nhở Chu Văn.

- Cái gì là Tẩy Hồn thần quang?

Thân thể của Chu Văn tắm gội bên trong Hoàng Kim thần quang, không hề cảm giác có điểm gì đặc biệt.

- Người ngoài chỉ biết rằng Độc Cô Vô Danh am hiểu thân pháp, lại rất ít người biết rằng, mạnh nhất kỳ thật không phải thân pháp, mà chính là lực lượng Tẩy Hồn thần quang, người bị Tẩy Hồn thần quang soi sáng, sẽ bị xóa đi trí nhờ. Thân thể của ngươi cường hãn thế nào, lực lượng có mạnh đến đâu, nhưng nếu như ngươi không có trí nhớ, chẳng khác nào hài nhi vừa mới ra đời, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, quên đi hết thảy, chỉ còn thân thể mạnh mẽ vô dụng… Nhanh chóng lui ra ngoài… Chớ bị Tẩy Hồn thần quang chiếu xạ… Ngươi sẽ triệt để mất trí nhớ. . .

Hắc Y nhân thấy Chu Văn vẫn không có ý định động thủ, lo lắng nói.

Không đợi Chu Văn nói cái gì, Độc Cô Bất Sát cắt ngang, mở miệng nói trước:

- Đây không phải Tẩy Hồn thần quang, phải gọi Diệt Hồn thần quang mới đúng, lực lượng nguyên bản của Độc Cô Vô Danh kết hợp với lực lượng của bản thân ta, sinh ra hiệu quả hơn xa Tẩy Hồn thần quang trước đây, hiện tại Diệt Hồn thần quang không chỉ tẩy đi trí nhớ, còn có khả năng xóa đi linh hồn, khiến thân thể biến thành cái xác không có linh hồn… Có điều dù sao ngươi có ân với ta… Hiện tại ta chẳng qua xóa đi trí nhớ của ngươi… Nếu ngươi không rời đi nữa… Như vậy tiếp theo sẽ không đơn giản xóa đi trí nhớ nữa.

Chu Văn cảm giác xác thực mình không nhớ nổi cái gì nữa, có điều không phải trí nhớ hiện tại.

Chu Văn nhìn về phía Nguyệt Độc, nàng nói đi con đường nào cũng được, nhưng không thể không làm gì chứ, chẳng lẽ đem cái phiền toái này đổ lên đầu mình?

Nhưng ánh mắt Nguyệt Độc căn bản không thèm nhìn Độc Cô Bất Sát, nàng đang nhìn chằm chằm tòa thạch lô kia.

Ngưu Đầu nhân bên trên thạch lô đã biến thành một cỗ thây khô, gió thổi qua mang dáng vẻ mục nát, thoạt nhìn nó đã đem tất cả truyền thừa cho Độc Cô Bất Sát.

Nguyệt Độc không hề nhìn nó, mà chính là thạch lô.

Thạch lô cổ xưa, đồ án phía trên hết sức thô ráp, nếu không phải Ngưu Đầu nhân bị trói trên nó, hơn nữa Sâm La điện lại thần bí như vậy, chỉ sợ Chu Văn không nhìn nó thêm lần thứ hai.

Thấy Chu Văn không có ý rút đi, Độc Cô Bất Sát nhíu mày nói:

- Ngươi đã như vậy, cái này không thể trách ta, ta sẽ dùng lực lượng Diệt Hồn thần quang mạnh nhất tiễn ngươi đi.


Độc Cô Bất Sát nói xong, trong cặp mắt nổi lên kim quang, kim quang càng ngày càng sáng, đến cuối cùng hóa thành bạch sắc sáng lóa.

Đồng thời thân thể Độc Cô Bất Sát cũng hòa tan bên trong Diệt Hồn thần quang, phảng phất tất cả chỉ còn lại đôi mắt sáng rực như đèn treo trên không, nhìn chằm chặp Chu Văn bọn hắn.

- Hắn đã đạt đến Khủng Cụ cấp. . . So với vị anh hùng Độc Cô gia ta năm đó còn mạnh hơn, có lẽ hắn nói thật, Diệt Hồn thần quang kia có thể diệt hồn, nhanh lui ra ngoài đi.

Hắc Y nhân kinh hãi nói.

Nhưng lời Hắc Y nhân vừa nói xong, đột nhiên thấy Nguyệt Độc bên người Chu Văn động, nghịch hành dưới Diệt Hồn thần quang như đèn chiếu sáng kia, hướng lao về phía Độc Cô Bất Sát.

Độc Cô Bất Sát thấy thế hơi ngẩn ra, có điều hắn vô cùng tin tưởng Diệt Hồn thần quang của mình, ngưng tụ toàn bộ lực lượng, hai mắt trắng lòa như đèn, nhìn chằm chằm về phía Nguyệt Độc.

Năm đó Độc Cô Vô Danh, bằng vào Tẩy Hồn thần quang chiếm cứ một vị trí trong Lục Đại anh hùng, cơ hồ hắn chưa bao gặp nổi người địch lại, thời điểm đó Độc Cô Vô Danh mới chỉ là Thần thoại.

Sau đó Độc Cô Vô Danh bị nhốt bên trong Sâm La điện, lực lượng tích lũy tháng ngày, thực lực càng tiến lên một bước, đã tấn thăng Khủng Cụ cấp, lại thêm lực lượng bản thân Độc Cô Bất Sát gia trì, hắn không tin Thần quang đã từng vô địch này sẽ không giết nổi nữ nhân trẻ tuổi này.

Khủng Cụ cấp Diệt Hồn thần quang triệt để nở rộ, hóa thành hai vệt thần quang chiếu xạ trên thân Nguyệt Độc.

Phía ngoài Hắc Y nhân tâm lạnh một nửa, vốn muốn mượn nhờ Chu Văn, tạm thời ngăn chặn Độc Cô Bất Sát, nhưng Chu Văn thực sự quá bất cẩn, vài người lại chọi cứng Diệt Hồn thần quang, kết quả tựa hồ đã định trước.

Nhưng một giây sau, con ngươi của Hắc Y nhân lại đột nhiên co vào, há miệng lớn, giống như hóa đá đứng tại chỗ.

Diệt Hồn thần quang của Độc Cô Bất Sát chiếu xạ trên người Nguyệt Độc, Nguyệt Độc chẳng qua vung tay lên, Diệt Hồn thần quang lập tức biến mất không thấy gì nữa, mà thân thể Độc Cô Bất Sát lập tức bay ngược ra ngoài, hung hăng đâm vào phía trên thạch lô, Hoàng Kim giáp lập tức nát vụn.

Trong miệng Độc Cô Bất Sát bắn ra máu tươi, trên mặt lại biểu lộ không thể tin được, tựa hồ không cách nào tin tưởng mọi thứ đang diễn ra.






Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.