Ta không biết tại sao mình lại đem thân thể tặng cho nam nhân một lần nữa, nhưng hắn là Nhân ca ca, là người tốt nhất ta từng gặp từ lúc chạy ra khỏi Lam Nhan Lâu. Tựa như con gà con lần đầu tiên nhìn thấy bất cứ ai đều coi đó là mẹ nó, Nhân ca ca cũng làm cho ta có cảm giác an tâm. Hắn là thần của ta, là người từng bước dẫn ta đến với ánh mặt trời. Được hắn dẫn lối, hạnh phúc ngày càng đến gần với ta hơn, dễ dàng như trở bàn tay vậy. Trong lúc thân thể giao quấn, ta đã có được khoái cảm mà chưa bao giờ ta cảm nhận được. Ta yêu Nhân ca ca, hắn là lý do sinh tồn duy nhất của ta.
“Nhân ca ca…” Mặt ta đỏ như tôm luộc, xích lõa nằm trong ngực Nhân ca ca.
“Ohh… Lần đầu tiên quý giá của Tiểu Quân a~, ta rất vui à!” Nhân ca ca trêu tức lấy tay vuốt ve vết thương trên lưng ta.
Trái tim ta thắt lại, lời nói của Nhân ca ca như đâm vào tất cả các ngõ ngách âm u nhất trong đáy lòng ta. Ta thật sự muốn nói cho hắn biết quá khứ của mình, nhưng ta lại không có đủ dũng khí để có thể thẳng thắn nói ra.
“Nhân ca ca,” Ta cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn hắn, “ta có một khẩn cầu, ngươi có thể đáp ứng ta không?”
“Chỉ cần là nguyện vọng của Tiểu Quân, ta sẽ đáp ứng hết. Nguyện vọng của Tiểu Quân chính là nguyện vọng của ta.”
“Nếu có một ngày, ngươi không quan tâm đến ta nữa, xin ngươi nhất định phải chính miệng nói cho ta biết! Bởi vì ta không muốn Nhân ca ca khó chịu, cho nên… tất cả nguyện vọng, yêu cầu của Nhân ca ca, ta sẽ cố gắng hoàn thành, có được không?” Ta mở to mắt nhìn hắn, nói.
“Tiểu Quân đừng nói vớ vẩn!” Nhân ca ca đột nhiên giữ chặt ta hơn, “Xem ra ngươi không đủ mệt, cho nên cái đầu nhỏ này còn suy nghĩ những điều đâu đâu. Có lẽ ta phải cố gắng làm~~~~ thêm chút nữa để Tiểu Quân không nghĩ loạn nữa nhỉ.”
… … … … …
9 giờ tối
Rốt cục ta đã về đến nhà của Nhân ca ca, nhà của Tiêu gia.
“Lão cha! Ta về rồi.” Tiêu Nhân đưa hành lý cho người hầu rồi lôi kéo ta nghênh ngang tiến vào, ngay cả một chút sợ hãi ta cũng chưa kịp phản ứng thì đã gặp đại nhân vật của Tiêu gia — Tiêu Chí Viễn!
“Thằng bất hiếu, sao đến giờ mới vác mặt về hả?” Tiêu lão gia lo lắng suốt một ngày, bây giờ mới có thể yêu tâm, lúc này cơn tức mới bốc lên đầu.
“Có chuyện gì hả, ta chẳng muốn về chút nào.”
“Cái gì? Nuôi ngươi lớn thế này để ngươi ăn nói thế hả?” Tiêu lão gia tức giận mở to hai mắt như hai cái chuông đồng, “Hắn là ai vậy?” Tiêu lão gia đột nhiên phát hiện ra ta đang trốn ở sau lưng Nhân ca ca liền mở miệng hỏi.
“Là người yêu… của ta!” Lời nói của Nhân ca ca làm Tiêu lão gia khiếp sợ đến sững sờ, còn Cương ca ca thì suýt ngã từ cầu thang xuống, ta giống như bị sét đánh mà ngẩn ngơ, trong mắt trống rỗng. Ta không ngờ, thật sự không ngờ, Nhân ca ca lại thản nhiên nói ra mối quan hệ của chúng ta trước mặt mọi người vào đúng lúc ta nghĩ rằng mình sẽ lén lút mà đi theo Nhân ca ca cả đời.
“Phản rồi, phản rồi…” Tiêu lão gia bỗng chốc chỉ biết kêu lên một tiếng.
“Ta yêu hắn, chưa từng có ai làm cho ta yêu đến thế, ta muốn kết hôn với hắn.” Tiêu Nhân dường như cũng không thèm để ý đến phản ứng của bọn họ, lại còn cố ý như muốn hù chết bọn họ mới cam tâm mà hùng hổ nói.
“Ngươi nằm mơ!” Tiêu lão gia bị câu đó làm tỉnh táo lại liền hướng về Tiêu Nhân quát to, lại còn lấy tay chỉ vào ta đang đứng phía sau hắn, “Ngươi kiếm đâu ra một tên cẩu tạp chủng không rõ lai lịch rồi còn nói thương hắn, muốn kết hôn với hắn? Nếu như ngươi không muốn lấy vợ sớm thì có thể nói cho ta biết, ngày mai Lâm Nguyệt cũng sẽ tới rồi, các ngươi có thể bồi dưỡng tình cảm trước… nhưng mà… ngươi đừng có tìm cái cách… như thế này…” Tiêu lão gia tức giận tìm không ra một từ thích hợp để mắng ta.
“Không cho phép ông nói hắn như vậy!” Nhân ca ca ôm chặt ta, lạnh lùng cảnh cáo: “Hắn là người mà ta thực lòng yêu thương, xin ông hãy tôn trọng hắn như ta!”
“Mất dạy!” Tiêu lão gia kêu to, “Có phải ngươi mua hắn hay không? Đem hắn trờ về, ngay lập tức! Cho hắn chút tiền rồi kêu hắn biến ngay.”
“Hắn sẽ đi.” Ánh mắt Nhân ca ca chưa từng cương quyết như vậy, “Ta sẽ đưa hắn đi bất cứ nơi nào hắn muốn.”
“Trung Bá…” Tiêu lão gia hét lên, “Mang thiếu gia vào phòng, còn cái tên tiện nhân này thì đuổi đi cho ta.”
“Ông dám!”
“Ngươi xem ta có dám hay không!”
…………………………………..
“Xin đừng cãi nhau nữa.” Ta đừng sau Nhân ca ca nhỏ giọng nói, “Ta sẽ đi.”
“Không cho phép, nếu đi thì chúng ta cùng đi!” Nhân ca ca phẫn nộ kéo tay ta rồi bước nhanh ra ngoài.
“Nhân ca ca…” Ta trong lòng còn đang rối bời chưa biết nên làm gì đã bị hắn kéo ra ngoài.
“Đứng lại!” Tiêu lão gia tự mình đuổi theo sau, “Ngươi định đi đâu? Ngươi lại vì một người…. mà bỏ nhà sao?”
“Ta yêu hắn, cùng hắn ở lại, cùng hắn ra đi.”
“Nghe ta nói… ca à…. ngươi đừng có nhân tiện… nhân tiện…” Tiêu Cương rốt cục cũng tìm được cơ hội khuyên nhủ cả hai bên.
“Câm miệng!” Tiêu Nhân lạnh lùng lên tiếng hù dọa làm Tiêu Cương không dám nói tiếp câu nào.
“…” Tiêu lão gia lâm vào suy nghĩ tự hỏi, một lúc lâu mới nói, “Đươc, ở thì ở, nhưng các ngươi đừng có làm ra cái chuyện mà ta không thể chấp nhận…”
“Các ngươi không được.” Tiêu Cương lại xen vào nói tiếp.
“Đồng ý!” Nhân ca ca lập tức đáp ứng, nắm tay của hắn còn cụng nhẹ vào trán của Cương ca ca.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]