Trên vòm trời. Một ông lão mặc áo trắng, tóc trắng như tuyết, trên người mặc áo vải thô sơ, đeo một thanh trường kiếm, nhìn dáng vẻ vô cùng quắc thước, trong hai mắt đều là sắc lạnh, hắn bước từng bước một bước xuống từ trên bầu trời.
Đi tới trước mặt của Phượng Nghê Thường, lão giả vẫn giữ nụ cười, sau đó xoay người lại, sắc mặt biến đổi vô cùng lạnh lẽo, lạnh lùng nói:
"Chính người muốn mang người của Đại La Kiếm Tông chúng ta đến Diêu Quang Thánh Địa sao?"
"Ách. . . . ."
Người đàn ông trung niên bối rối.
Cái quỷ gì đây? Trên bảng xếp hạng Thiên Kiêu không phải đã viết rất rõ ràng là Phượng Nghê Thường là tán tu sao? Làm sao bỗng nhiên lại thành người của Đại La Kiếm Tông vậy? Nếu như Phượng Nghê Thường thực sự là người của Đại La Kiếm Tông, thì có cho hắn một trăm lá gan, hắn cũng không dám đến đây để bắt Phượng Nghê Thường đâu!
Không chỉ có một mình người đàn ông trung niên. Đứng bên cạnh. Đầu óc Phượng Nghê Thường cũng mơ hồ, nàng chớp chớp mắt, có chút chưa hiểu rõ tình hình hiện tại. Dường như. . . Mình đã được một thế lực lớn bảo kê rồi. Đây chính là cảm giác phía sau có chỗ dựa sao? "Sư phụ, Đại La Kiếm Tông là tông môn nào vậy?"
Phượng Nghê Thường hỏi thầm trong lòng.
"Một tông môn kiếm tu đã tồn tại mấy triệu năm, bên trong không kém gì một Thánh Địa cả."
Giọng nói của Lão Ẩu truyền đến.
Nàng chỉ nói không thua gì một Thánh Địa, nhưng cũng không có nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-bat-dau-sang-tao-thien-co-lau/5060981/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.