Biên giới Đế Tộc Diệp thị. Vạn Lý Hoàng Sa.
Trong một nơi của ảo trận. Phượng Nghê Thường có vóc người tinh tế, da thịt trắng nõn, sợi tóc như thác nước rũ xuống, nhìn như tiên tử, như tinh tú đang phát sáng, làm rực rỡ đất trời chung quanh.
Sau một hồi lâu. Nàng chậm rãi mở hai mắt ra, nhẹ giọng nói ra:
"Sư phụ, người bên ngoài đã tản đi hết rồi sao?"
Nàng đã tu luyện một tháng ở chỗ này, mà trong một tháng này, mỗi ngày đều có người bay ngang qua đỉnh đầu nàng, những người này hầu như đều đang tìm kiếm nàng ở đây. Trong đó có rất nhiều Thánh Nhân. Phượng Nghê Thường nhận ra là, có lẽ trong số những người này có một người muốn mời chào mình, nhưng phần lớn bọn họ muốn bắt giữ mình, sau đó đưa đến Diêu Quang Thánh Địa.
Mặc dù thực lực bây giờ của mình không tệ, nhưng chung quy tuổi tác quá nhỏ, nếu như đổi lại là những nhân vật của thế hệ trước, một người hai người thì còn có thể đối phó được nhưng người càng đông thì không được. Nếu như có một Thánh Chủ đến đây, thì cho dù hắn ta có là Thánh Chủ yếu nhất, nàng cũng không có sức chống cự.
"Vẫn chưa!"
Trong chiếc nhẫn vọng ra một giọng nói già nua. Trong giọng nói đã có chút suy yếu. Lão Ẩu chung quy là vẫn đang ở trạng thái linh hồn, nàng cũng chẳng thể chịu nổi một chiêu của Thánh Nhân, lúc này thần hồn đã tổn hao rất nhiều, đã không còn sức lực chống trả nữa.
"Diêu Quang Thánh Địa khinh người quá đáng!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-bat-dau-sang-tao-thien-co-lau/5060980/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.