Giờ đây thì tốt rồi, Lý sư huynh chẳng những bị phế đi không ít công lực, lại còn trơ trẽn đến mức treo tên ở chỗ Diêm Vương. Nếu lỡ mà thật sự phải xuống địa phủ, lọt vào tay Diêm Vương gia, e rằng đời hắn coi như chấm dứt.
Dẫu cho có miễn cưỡng sống sót, nhưng nghĩ mà xem, hắn đã hại cả đám đồng môn sư huynh đệ t.h.ả.m hại đến nhường này, ai nấy chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Giờ đây hắn chỉ ước có thể quay ngược thời gian về nửa canh giờ trước, tự tát mình một cái cho tỉnh táo. Cùng lắm thì thua trận vì kỹ năng không bằng người, thế mà còn bày đặt sĩ diện, muốn gỡ gạc làm chi.
Nếu trên đời có bán t.h.u.ố.c hối hận, thì dù hắn có phải bán nhà cửa đi chăng nữa, hắn cũng cam lòng mua cả tá. Nhưng mà, đời nào dễ dàng như thế, làm gì có loại t.h.u.ố.c nào cho hắn.
Hai tên huyền sư còn lại vội vàng lôi đám sư huynh đệ nằm lê lết dưới đất đứng dậy, lớn tiếng quát:
"Mau lên! Bức tường này phải được tu sửa cho xong."
Mấy gã huyền sư vừa tỉnh táo, nghe thấy mệnh lệnh mà đờ đẫn, mặt ngơ ngác như kẻ mới vừa thoát khỏi cơn mê.
Trong số đó, một tên đang nhìn đống m.á.u me trên tay mình, vẻ mặt đầy hoang mang tự hỏi:
"Chà? Sao trên người ta lại dính nhiều huyết vậy?"
Chưa kịp định thần, hắn lại nghe đến việc "sửa tường" thì lập tức nghi vấn:
"Tu sửa tường? Tường nào cần sửa? Chẳng phải chúng ta đến đây để..."
Chưa kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/4804469/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.