“Thanh thanh … Thanh Thanh ….” Có một ai đang gọi cô.
Cô vất vả quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt đen kịt và nghiêm nghị!
“Minh Nhất?” Thanh Thanh mở miệng, mới nhận ra cổ họng rất đau, như bị dao đâm, hô hấp cũng khó khăn!
Sau đó cảm giác toàn thân đau nhức!
Cô cố gắng chống thân thể của mình ngồi dậy, phát hiện nhiều chỗ đều bị băng lại!
“Tôi, tôi sao vậy?” Cô yếu ớt hỏi!
“Cô bị rơi xuống sông Hồng Hà, cô không nhớ à?” Minh Nhất hỏi.
Thanh Thanh nhắm mắt và suy nghĩ một lúc, mới từ từ nhớ ra vừa sáng sớm, cô đi ra khỏi trai, có người gọi cô, kết quả bị lừa ra khỏi địa bàn của Đoan Mộc Nam, bị Bố Lặc Ngạc tóm lấy, bắt vào trong một cái lồng.
Vừ nghĩ tới cảnh bị treo trên không trung, đối mặt với dòng nước chảy xiết phía dưới, Thanh Thanh không nhịn được run rẩy, cô liều mạng kêu cứu nhưng Đoan Mộc Nam lại làm như không thấy, kiến cô tuyệt vọng và đau khổ …
“Cô sao rồi?” Minh Nhất thấy Thanh Thanh nắm chặt mắt, trên mặt thống khổ!
“Còn tốt!” Cô giả vờ ổn nói.
“Tôi đã ngủ bao lâu?”
“Mười mấy tiếng!”
“Ừm!” Thanh Thanh nhẹ nhàng đáp lại, đưa mắt nhìn quanh không thấy Đoan Mộc Nam, cô cảm thấy hơi thất vọng, nhưng cô nghĩ, cứ giữ khoảng cách là được rồi, dù sao tình cảm giữa anh và cô cũng khác rồi, rốt cuộc hôm nay cũng khác!
“Thanh Thanh, điều kiện ở đây rất kém, lại không có bác sĩ, chỉ có thể băng bó đơn giản vậy thôi ...Hôm nay cô nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sy-quan-the-gioi-ngam-bi-ep-lay-vo-tre/1124114/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.