Chương trước
Chương sau
Sợi dây trên tay Bố lặc Ngạc hơi buông lỏng một chút, lồng gỗ của Thanh Thanh lập tức rớt xuống, “A...” Thanh Thanh thét lên, toàn thân run lên vì sợ hãi, sắp rơi xuống !
Đoan Mộc Nam vô cùng lo lắng nhưng lại giả bộ bình tĩnh, anh càng sốt ruột, Bố Lặc Ngạc sẽ càng tùy ý!
“Bố Lặc đại nhân, có việc gì mời nói!” Đoan Mộc Nam cố ý không để ý tới hành động của hắn, ôn nhu hỏi. Trên thực tế lưng anh đã ướt đẫm mồ hôi, anh biết tình hình lúc này rất bất lợi cho mình, thậm chí anh không chắc có thể cứu Thanh Thanh không!
“Nói vị trí lô hàng cho tao, nếu không, ả phụ nữ của mày sẽ ...” Vừa nói hắn vừa buông lỏng tay!
“Đại nhân, ngài đang nói gì vậy? Làm sao tôi biết được lô hàng ….”
“Cmn bớt dài dòng với tao đi, mày cho rằng mày gạt được Bố Lặc bá vương thì có thể gạt được tao?” Hắn âm mặt gần lên.
Hắn ta xoay một vòng say đó nhổ một ngụm nước miếng về phía Đoan Mộc Nam và nói:
“Tao đã biết mọi chuyện của mày, tao cũng biết mục đích của mày ở bên cạnh bá vương, cũng biết mục tiêu cuối cùng của mày là Tam Hậu Xã!”
Ánh mắt của Đoan Mộc Nam thay đổi, nhìn chằm chằm vào Bố Lặc Ngạc, xem ra hắn đã điều tra anh không phải ngày một ngày hai! Đoan mộc Nam hít một hơi thật sâu, xem ra hôm nay anh không thể tránh được, từ khi tham gia kế hoạch, anh đã chuẩn bị có thể chết bất cứ lúc nào, nhưng Thanh thanh làm sao bây giờ? Trong lòng anh vô cùng u sầu, chỉ vì tìm một giải pháp hoàn hảo!
“Mày để cô ấy xuống, tao đưa mày đi ...” Anh nói có chút thất bại.
Bố Lặc Ngạc có chút không tin tưởng anh, chẳng lẽ vì một người phụ nữ có thể dẫn hắn đi tìm lô hàng sao!

Ngay khi Bố Lặc Ngạc đang cân nhắc, đột nhiên có người chạy tới nói Bố Lặc bá vương trở về.
Bố Lặc ngạc giật mình, tại sao con cáo già này lại quay lại?
Hắn túm cổ áo Đoan Mộc Nam uy hiếp:
“Nói cho tao biết vũ khí ở đâu?”
Đoan Mộc nam biết mọi chuyện đã thay đổi, chỉ cần kiên trì một chút có lẽ sẽ có chuyển biến tốt!
“Mày có thể giết tao, tao chưa bao giờ biết nó ở đâu!” Đoan Mộc nam lạnh lùng nói.
Bố Lặc Ngạc tức giận giơ súng lên đầu bóp cò, bất ngờ từ xa có một viên đạn bay vào tay Bố Lặc Ngạc, máu bắn tung tóe!
Sau đó đạn bắn tung tóe, trong lúc bối rối, Bố Lặc Ngạc hạ lệnh rút lui, dây thừng đang treo Thanh Thanh cũng rơi khỏi tay của một tên nào đó!
Thanh Thanh hét lên một tiếng, và rơi xuống dòng sông chảy xiết!
Đoan Mộc Nam trượt đến chỗ Thanh Thanh rớt xuống, cả người liều lĩnh lăn xuống bờ sông, đá nhọn và gai đâm xuyên vào người, nhưng anh không hề bận tâm, chỉ muốn bắt được dây thừng, giữ Thanh Thanh lại, nhưng vẫn quá muộn!

Anh nhìn về phía sau, nhưng người cứu hộ chưa đến kịp, thậm chí hậu sự cũng chưa chuẩn bị, anh nhắm mắt tuyệt vọng và nhảy xuống dòng sông chảy xiết nước đục ngầu kia …
Những con sóng khổng lồ tràn đến, giống như hàng ngàn con ngựa hoang chạy khỏi dây cương, vồ lấy Ngôn Thanh Thanh mỏng manh, dòng sông hung dữ, tát mạnh vào cơ thể cô, nước tràn vào miệng và tai cô, giống như một con rồng nuốt chửng tất cả mọi thứ về cô, trong bóng tối, xoay chuyển liên tục, không ngừng va chạm, đau đớn và sợ hãi tràn ngập tâm trí, cuối cùng dần dần mất đi ý thức ….
Ngôn Thanh Thanh chỉ cảm thấy cô đã ngủ rất lâu, rất lâu, nhìn thấy ánh đèn mờ ảo nhấp nháy, thân thể mờ mịt của Đoan Mộc Nam nhẹ nhàng di chuyển đến bên cạnh cô, Thanh Thanh cảm thấy cảnh tượng này rất quỷ dị, cô mơ hồ gọi tên anh, nhưng anh hình như không nghe thấy, toàn bộ cơ thể anh ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt.
Ngôn Thanh Thanh ngồi dây hỏi anh:
“Nam, anh sao vậy?”
Anh một mặt buồn bã, có chút ai oán nhìn cô, vẻ mặt này cô chưa từng nhìn thấy, dường như cô quên mất giữa họ vẫn còn hận thù, cô muốn sờ lên khuôn mặt tái nhợt của anh, nhưng Đoan Mộc Nam đột nhiên tản ra như mây khói, sau đó ngưng tụ thành bóng dáng của Đoan Mộc Nam cách cô không xa,
Anh giống như bị đóng đinh vào người, vô cùng đau khổ, cầu xin Thanh Thanh giúp đỡ!
“Nam, anh sao vậy? Sao anh không nói lời nào?” Thanh Thanh hỏi anh, nghe câu hỏi của cô, anh càng cảm thấy khó chịu, nhưng không khỏi mím chặt môi.
“Nam, anh không thể nói chuyện sao?” Thanh Thanh hỏi, giống như bị Thanh Thanh đoán trúng, Đoan Mộc Nam mang một bộ dáng mờ mịt tiến gần Thanh Thanh hơn một chút, một đôi mắt sâu đầy u buồn cùng oán hận, anh trầm mặc không nói, nhưng trái tim của Thanh Thanh đột nhiên hiểu được, anh đang trách cô không tin anh, hận anh quá nhiều, anh cũng nói với cô rằng anh đau hơn cô, nhưng anh không thể nói ra!
Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy rất kỳ lạ, Đoan Mộc Nam không nói lời nào, nhưng cô biết anh đang nghĩ gì, và cô thấy tim anh đang rỉ máu …
Cô nhìn thấy trái tim anh bị dọa đến mức chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, cô hét lên một tiếng, tỉnh lại, ngọn đèn màu vàng vẫn đang nhấp nháy trước mặt cô, nhưng hình bóng của Đoan Mộc Nam đã biến mất không còn tăm tích ……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.