Minh Nhất đỡ Đoan Mộc Nam dậy, để anh ôm Thái Anh, chuẩn bị bắt đầu đứng dậy, Đoan Mộc Nam sau khi đứng vững, nói với Minh Nhất: “Đừng quên chuyện tôi đã giao cho cậu!” “Anh Nam, anh yên tâm!” Minh Nhất đáp. Một nhóm bốn người đi tới cửa đại sảnh, Đoan Mộc Nam nhìn thấy hai chiếc xe đậu cách sân không xa, màn đêm nặng nề bao phủ, anh biết Thanh Thanh đang ở bên trong, lưu luyến nhìn qua! “Nam, không sao chứ?” Thái Anh không biết trong xe có gì, nhìn thấy anh chờ chừ tưởng rằng vết thương quá nặng không kiên trì được, quan tâm hỏi anh! “Không sao, đi thôi.” Đoan Mộc Nam thu lại ánh mắt lưu luyến, cất bước đi về phía trước. Minh Nhất liếc nhìn chiếc xe, quyết định đưa Đoan Mộc Nam đến phòng khách rồi quay lại đưa Thanh Thanh đi. Thanh Thanh mơ mơ màng màng dựa vào đệm ô tô, cảm thấy trên cô hơi đau nhức, cô lặng lẽ mở hai mắt, nhìn thấy dưới ánh đèn trong đại sảnh có một vài bóng người, giống như trong mơ, thân hình cao lớn ở giữa làm trái tim cô đau nhói. Cô yếu ớt nhắm mắt lại, cánh mũi phập phồng, nước mắt ngưng tụ như pha lê, tròng mắt tròn xoe, một lần nữa nhìn thấy anh đang ôm một bóng dáng người phụ nữ quen thuộc, lòng cô quặn lại, là cô ấy? Cô ấy có phải là Cố Thái Anh? Tại sao cô ấy lại ở đây? Hay là luôn ở chỗ này? So với cô còn tới sớm hơn? Nhưng vì sao vẫn không xuất hiện? Chẳng lẽ chính là chờ ngày hôm nay sao? Nam? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy, coi như số phận có ngăn cản chúng ta yêu nhau đi nữa, nhưng tại sao anh lại làm em tổn thương như thế này?
Trái tim cô như bị đóng băng, đập xuống mặt đất vỡ thành từng mảnh và không có cách nào để lành lại được nữa, mọi hy vọng hạnh phúc đều không còn nữa! Nước mắt cô từng đợt từng đợt trượt xuống hốc mắt, cô vô tình đưa tay ra, nhưng tấy bàn tay mình một mảng đỏ tươi, cô giật mình, nhìn vào kính chiếu hậu bên cạnh, thấy trên mặt có vết máu, bị nước mắt cọ rửa thành dòng máu loãng… Cô không biết tại sao mặt cô lại bị dính vết máu, vết máu này là của ai, cô đã không còn sức lực để tìm tòi, cũng không muốn đi tìm… Màn đêm yên tĩnh và buồn tẻ khiến cô khó thở, bầu trời bao la sâu thẳm cách cô rất xa, dù cố gắng thế nào cô cũng không thể chạm tới, giống như Đoan Mộc Nam, anh ở khắp nơi trong trái tim cô, nhưng từ nay về sau lại mãi mãi không thuộc về cô, cô và anh ngoại trừ thù hận có lẽ không còn lý do để gặp nhau nữa… Đoan Mộc Nam cùng một nhóm bốn người đi đến đại sảnh nơi tiếp đón Bố Lặc bá vương không xa, nhưng Đoan Mộc Nam lại phải dừng lại mấy lần, làm cho ba người còn lại vô cùng lo lắng, sợ Đoan Mộc Nam sẽ ngất ngay tại chỗ! Sau khi mất rất nhiều sức lực, Đoan Mộc Nam và nhóm bốn người cũng bước đến trước phòng khách, Thái Anh giúp anh lau mồ hôi trên trán, đau lòng nói: “Nam, có thể chứ?” Cô ta ra vẻ rất lo lắng. “Ừm!” Đôi mắt ảm đạm của Đoan Mộc Nam toát ra một tia kiên trì. Minh Nhất và Dịch Tuấn đứng ở hai bên cửa, khi Đoan Mộc Nam chuẩn bị sẵn sàng, mỗi người cầm một cánh cửa mở ra. Khi cánh cửa mở ra, đôi mắt u ám của Đoan Mộc Nam trong phút chốc biến mất, vẻ mặt thống khổ biến thành một nụ cười quyến rũ! Anh vòng tay qua eo Thái Anh, thần sắc rạng rỡ đi về hướng đối diện với ghế Bố Lặc bá vương đang ngồi, để không ai nhìn ra một dấu hiệu khác thường nào, chỉ có mấy người Thái Anh mới biết anh gắng gượng bao nhiêu mới có thể ngồi đây lúc này. Đoan Mộc Nam vốn muốn ôm Bố Lặc bá vương một cái, nhưng hôm nay lại đổi thành một cái bắt tay, anh sợ mùi máu tanh sẽ làm cho ông ta nghi ngờ. Anh biết điều Bố Lặc bá vương kiêng kỵ duy nhất ở lâu đài cổ này chính là anh, nếu không có anh, Bố Lặc bá vương không còn kiêng kỵ nào nữa, sợ là sẽ lấy máu rửa sạch lâu dài thiên nga này. Cái bắt tay đau nhói làm mặt anh hơi biến sắc, nhưng anh cố gắng hết sức để che giấu sau nụ cười của mình.
“Bá vương giá lâm, kẻ hèn này không thể tiếp đón từ xa rồi!” Đoan Mộc Nam nở một nụ cười với bá vương. “Xem ra thành chủ gần đây rất bận!” “Tất cả cũng là vì anh em bên trong lâu đài cổ này thôi.” Hai người ngồi xuống, Cố Thái Anh đỡ Đoan Mộc Nam ngồi xuống ghế sô pha đối diện với Bố Lặc bá vương, động tác khiến người ta nhìn thấy không thể tự nhiên hơn. Bố Lặc bá vương đưa mắt nhìn Cố Thái ANh, thấy cô rất xinh đẹp, trên thân toát ra một vòng cao quý đặc biệt, lại còn giúp đỡ thanh chủ như vậy, động tác rất thân mật. Minh Nhất nhìn thấy Đoan Mộc Nam ngồi xuống, anh ta chậm rãi rời khỏi phòng khách, vừa ra khỏi phòng khách liền chạy đến chiếc xe nơi Thanh Thanh đang nằm, vừa mở cửa ra, trong nháy mắt thấy chiếc xe trống không, Thanh Thanh không thấy đâu nữa. Nhìn xung quanh không thấy anh, Minh Nhất đấm một quyền vào xe, lúc này sao cô có thể chạy loạn? ANh ta bắt đầu điên cuồng tìm kiếm trong lâu đài! Trong phòng khách. Thái Anh lớn giọng nói: “Dâng trà!” m thanh mềm mại trong trẻo, khiến cho người ta nghe mà cảm thấy tê dại, tư thế của nữ chính lâu đài cổ. Bố Lặc bá vương trong lòng ảm đạm, hóa ra đây là người phụ nữ của thành chủ, khiến con gái của ông ta đau khổ như vậy? Người phụ nữ này xem ra có xuất thân không tầm thường, cô ta so với con gái mà ông ta nuôi lớn còn tốt hơn một bậc, địa vị người phụ nữ này khẳng định là không nhỏ, nhưng không cần biết cô ta là ai, chỉ cần ảnh hưởng đến hạnh phúc của con gái, ông ta tất nhiên sẽ diệt trừ… Trong lòng dâng lên một cỗ sát khí lạnh như băng, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười âm trầm: “Vị tiểu thư này chính là vị hôn thê của thành chủ sao?” “Bá vương đùa rồi, Cố tiểu thư là chuyên gia cổ vật tôi mời đến để bảo trì bảo vật cho ngài.” Đoan Mộc Nam trả lời!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]