“À, không ngờ chuyên gia cổ vật được thành chủ mời về lại có ngoại hình và khí chất ngút trời như vậy!” “Bá vương quá khen, lần này tôi đến để hỗ trợ, nếu không phải có giao tình vài chục năm với anh Thành, tôi có lẽ cũng không nguyện tới nơi nguy hiểm này.” Cô ta nâng ly trà lên, cung kính dâng cho bá vương. Bố Lặc bá vương nhận trà của Thái anh, sau đó quay đầu hỏi: “Chuyên gia cổ vật của thành chủ khuynh quốc khuynh thành như vậy, không biết vị hôn thê kia của thành chủ còn đẹp đến mức nào nữa?” Đoan Mộc Nam còn chưa trả lời, Cố Thái Anh ngược lại mở miệng trước: “Anh Thành là ai chứ, phụ nữ thế nào mà không có, bao nhiêu người mơ ước được gả cho anh ấy chứ? Những lời phụ nữ lừa gạt phụ nữ kia mà bá vương ngài cũng tin?” “Haha, Cố tiểu thư đúng là biết nói đùa! Thành chủ, cậu có được người phụ nữ này đúng là diễm phúc không tệ nha!” Bố lặc bá vương cười lớn, đôi mắt giảo hoạt lại hướng về phía Đoan Mộc Nam, quan sát phản ứng của anh. Đoan Mộc Nam cười nhẹ nói: “Haha, tôi và Cố tiểu thư chỉ là bạn tốt của nhau thôi!” Câu nói vừa xong, Cố Thái Anh cảm thấy trong lòng nặng nề, một nơi nào đó đau âm ỉ. Sau đó lại cười nói: “Chúng tôi chỉ là bạn tốt, không giống với Nala đại tiểu thư của ngài, anh Thành thường xuyên kể cho tôi nghe Nala đại tiểu thư rất dễ thương, tôi nghĩ chỉ có Nala đại tiểu thư và anh Thành ở cùng nhau mới gọi là xứng đôi!” Đoan Mộc Nam quay đầu liếc nhìn Cố Thái Anh, không biết tại sao cô đang tức giận anh lại có thể giải vây cho anh. Bây giờ còn có vết thương, những giọt mồ hôi nhỏ rỉ ra trên trán anh.
“Haha, thành chủ thật sự đã nói như vậy?” “Vậy chúng ta trở thành anh em, cậu nghĩ thế nào?” Bố Lặc bá vương nhìn thấy Đoan Mộc Nam có chút không đúng, giống như là quan tâm, lại giống như là đang tìm kiếm gì đó! “Không sao, mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện quá thôi.” Anh cố gắng nở một nụ cười mê người, nói tiếp: “ Nala tính tình thẳng thắn, làm việc cũng thẳng thắn, đúng là một cô gái đáng yêu!” Anh khen ngợi cho phải phép, thật ra không giống như cách mà người đàn ông thổ lộ với người phụ nữ mình thích, nhưng đây cũng là lời nói thật lòng. Không khí trong căn phòng này là những trận khẩu chiến khốc liệt, còn bên kia Minh Nhất đang chạy tất cả các phòng trong lâu đài cổ để tìm kiếm Thanh Thanh, nhưng ở đâu cũng không thấy. Trong lòng bắt đầu cảm thấy bất an, Đoan Mộc Nam dặn anh ta bảo vệ tốt cho cô, mà anh ta thậm chí còn không tìm thấy cô. Trong lòng anh ta dâng lên một suy nghĩ không tốt, có lẽ cô đã rời khỏi lâu đài một mình. Tố chất tâm lý vững chắc của Minh Nhất bây giờ cũng cảm thấy khẩn trương. Bầu trời bên trên lâu đài đen kịt, tuyết bay đầy trời, đêm đông lạnh giá như vậy mà cô có thể đi đâu? Xung quanh đây đều là rừng rậm, thường xuyên có nhiều thú giữ xuất hiện, nhưng điều Minh Nhất sợ nhất không chỉ chuyện này, sợ cô chui vào bẫy mà Bố Lặc bá vương đã chuẩn bị, đến lúc đó chỉ sợ cái mạng khó mà đảm bảo, còn liên lụy đến mọi người! Anh ta chạy lên tường thành của lâu đài nhìn xung quanh, nhìn thấy con đường lớn quanh co xung quanh lâu đài, có một chấm đen đang từ từ đi tới, Minh Nhất giật mình, quả nhiên là cô, cô thực sự đi về hướng của Bố Lặc bá vương. Anh ta tức giận đá mấy cước vào tường thành cứng chắc, cô sao mà ngu vậy, làm sao lại không hiểu chuyện vậy? Minh Nhất cố gắng để cho bản thân bình tĩnh trở lại, để đầu óc khôi phục lại suy nghĩ bình thường, hiện tại chỗ cô đang đứng khẳng định là đã nằm trong tầm giám sát của Bố Lặc thuộc hạ, anh ta không thể đuổi theo, cho dù có đuổi kịp cô, cũng không thể cứu được cô, ngược lại còn liên lụy Đoan Mộc Nam, thậm chí liên lụy tất cả mọi người trong lâu đài cổ. Anh suy đi nghĩ lại, xoắn xuýt nhiều lần, bây giờ chỉ có thể xin người kia giúp đỡ. Anh ta thấp thỏm mấy giây, cảm thấy chỉ có biện pháp này mới có thể cứu được tất cả mọi người. Anh ta lấy điện thoại ra, bấm mấy số, người bên kia nhận điện thoại.
“Ừm, chuyện tiến triển sao rồi?” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam trầm. “Hiện tại cần anh cứu một người...” “Haha, cậu đang phân phó tôi làm việc?” “Không, tôi chỉ báo tin cho anh, là người đáng để anh quan tâm...” Minh Nhất giả vờ bình tĩnh nói ra điều quan trọng nhất. “Haha, tôi thật không biết, thế giới này còn có người đáng để tôi quan tâm...” “Có!” Minh Nhất kiên định trả lời, trong lòng anh ta lại không dám chắc, nhưng lúc này, anh ta chỉ có thể cố gắng hết sức. Trong phòng khách, bầu không khí tưởng như hòa hợp nhưng trên thực tế lại đang nguy cơ tứ phía, chiến hỏa hết sức căng thẳng. Thái Anh lúc vô tình quay mặt nhìn Đoan Mộc Nam, thấy sắc mặt anh tái nhợt đến đáng sợ, trong lòng cô ta hiểu rõ anh không thể kiên trì lâu được nữa, cô ta nhất định phải nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này. Hai mắt cô nhìn về hướng ngoài cửa, giống như đang đợi gì đó. Trên con đường quanh co của lâu đài cổ, Thanh Thanh mang một trái tim tan nát lảo đảo đi trên tuyết, hai bên đường đã phủ trắng bởi tuyết, mà giữa đường bê tông lạnh lẽo ẩm ướt, thỉnh thoảng có vài đống băng trên đường, Thanh Thanh trượt chân mấy lần, nhưng cô cảm thấy không đau đớn, bởi vì toàn thân đã bị đông cứng mất đi cảm giác, mà bây giờ tổn thương nhất vẫn là trái tim bị vỡ vụn...lúc nào cũng quặn thắt… Cô không biết phía trước có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ đợi mình… Con dao sắc bén trên thắt lưng của Nala toát ra ánh sáng khát máu, khi thấy điểm đen tiến đến trước mặt, tâm tình bình tĩnh của cô trở nên nhấp nhô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]