Sáu năm trước, khi lần đầu vào cung, Phương Cẩn nắm tay nàng, vui vẻ vô cùng, dẫn nàng vào tòa cung điện này, hưng phấn mà nói đây là điện Kiêu Dương, nơi mẫu phi cậu ta từng ở.
Sáu năm sau, Lạc Anh đứng lẻ loi trước điện, nhìn lên bảng tên vàng óng lấp lánh ấy, lầu nhỏ khắc hoa, trạm ngọc kia, tâm trạng lại khác rất nhiều.
Đám cung nữ, thái giám hầu hạ trước đây không thấy nữa, đến cả Trương Đại bạn cũng bị trúng gió sáu năm trước, giờ đây nằm liệt trên giường bệnh, đau khổ sống qua những ngày còn lại không nhiều.
Chỉ còn duy nhất hải đường ngoài sân vẫn đầy hoa như gấm, cứ như là ngày mai sẽ gục ngã, hôm nay phải liều mạng để nở rộ thật sáng lạn trong thời gian ngắn ngủi.
“Cô nương, mời.”
Lạc Anh thu hồi tầm mắt, nhấc chân bước vào trong.
Trong điện vẫn hệt như trước kia, không hề thay đổi. Thảm mềm dưới chân vẫn đầy trân châu vung vãi, trên bàn vẫn bày mấy món tráng miệng quen thuộc.
Thịt bò cuộn, mứt táo, vịt hoa quế…..
Không nhiễm một hạt bụi, nhìn rất ngon mắt.
Thị nữ đi theo nàng là từ biệt viện bãi săn đến đây, thấy Lạc Anh nhìn mấy món ăn không tính là tinh mỹ, bèn tự chủ trương:
“Ai bảo các ngươi bày mấy món này? Còn không mau mang xuống.”
Cung nữ trực ở điện Kiêu Dương ngỡ ngàng, luống cuống, nhỏ giọng giải thích:
“Hoàng thượng lệnh cho chúng em mỗi ngày đều phải bưng mấy món này mới lên, đến cả hình dáng và vị trí sắp xếp cũng không được sai lệch. Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-phu-nhan-den-roi/909073/chuong-108.html