Dĩ nhiên là Tần Miện tức giận, bỗng Ninh Mặc lại giơ tay vỗ lên ngực hắn hai cái như đang an ủi:
“Yên tâm đi, Trăn Trăn ở chỗ của ta đã là kết quả tốt nhất rồi. Đây chẳng phải là nhận thức chung mà chúng ta thống nhất à? Ta hứa cho cô bé địa vị cao, cho cô bé tôn quý, bất kể đón vào, tiễn đi bao nhiêu đều sẽ không lay động đến địa vị của cô bé một chút nào. Tần Miện, việc đã đáp ứng, ta đã làm được rồi, đừng có yêu cầu đòi hỏi thêm nữa.”
Những lời của Ninh Mặc đã túm hắn quay về đêm khuya gió thu lạnh sáu năm trước chỉ trong nháy mắt…
Trăng treo giữa trời, đêm lạnh như nước.
Cả người Tần Miện thấm đẫm sương, đẩy cửa lớn Hiệt Phương các thật mạnh. Hắn nhìn một cái đã thấy ngay được Ninh Mặc đang dựa nghiêng người với vẻ mặt đầy sắc xuân.
Xưa nay hắn không thích nơi như thế này, càng không hiểu tại sao mình bị gọi đến vội vội vàng vàng để làm gì. Cởi đao đeo bên thắt lưng xuống, đặt mạnh lên bàn. Quả thật, thoáng chốc đã làm đám oanh oanh yến yến bị dọa sợ đến nỗi mặt chẳng còn chút máu nào, hệt như chim sợ cành cong, dùng ánh mắt đáng thương nhìn sang Ninh Mặc, không hẹn mà cùng túm tụm lại sau lưng hắn ta, run rẩy.
“Cái tính cách này của anh không thể sửa đi được à?”
Ninh Mặc bất đắc dĩ, buông chén trong tay xuống, rồi phất tay ra hiệu. Các cô nương như được đại xá, đều đứng lên, tranh nhau ra khỏi phòng.
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-phu-nhan-den-roi/909074/chuong-109.html