Khi ý thức sắp tan rã, Lạc Anh cảm thấy đột nhiên ngón tay chạm vào một mũi nhọn.
Xúc cảm cứng rắn mà sắc bén, đúng là cái trâm nàng vừa mới gỡ xuống.
Ngay lập tức, ý muốn được sống khổng lồ đã mang lại một chút tỉnh táo cho nàng trong nháy mắt. Lạc Anh khó khăn vươn tay ra lấy.
Rốt cuộc cũng cầm được vào tay, nàng chẳng kịp nghĩ gì nhiều, cấp tốc đâm đầu nhọn vào người đứng trước mặt một cách hung hăng. Đồng thời, cổ họng cũng phát ra tiếng hừ hừ điên cuồng mà tuyệt vọng.
Bị vật nhọn đâm vào thân thể, người trước mặt không nhịn được mà hét lên đau đớn.
Trong nháy mắt bị đâm, Phương Cẩn không thể tin nổi mà trợn to mắt. Bởi vì ngạc nhiên, lực tay cũng giảm bớt một chút.
Đạt được cơ hội thở dốc, Lạc Anh như là tìm được đường quay về dương gian, nàng hoảng hốt làm loạn, dùng hết sức lực toàn thân để tấn công người trước mặt.
Một phát, hai phát, ba phát…..
Máu tươi đỏ sậm dần chảy ra trên lưng Phương Cẩn, đau đớn liên tục đã dần bức lui sự điên cuồng trong mắt cậu ta.
Hình như là bỗng nhiên bừng tỉnh vậy, cậu ta nhìn Lạc Anh kề cận tử vong ở trước mắt, lảo đảo lùi ra sau hai bước, rút hai tay đang run rẩy về, vẻ mặt tái nhợt, lắc đầu, lẩm bẩm:
“Không, ta không có…..”
Cổ được buông lỏng đột ngột, không khí tranh nhau thâm nhập, lại càng kích thích khí quản mãnh liệt hơn. Lạc Anh gập người nôn khan như đứt mạng, nước mắt, nước mũi đều chảy ra mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-phu-nhan-den-roi/909072/chuong-107.html