Sáng sớm, ánh nắng mặt trời từ cửa sổ sát đất ban công lầu hai tỏa ra tia sáng chiếu rọi vào trong phòng.
Đinh Huyên mở mắt liền nhìn thấy ánh mặt trời trên mặt biển gợn sóng lóa mắt tựa như kim cương. Cô trở người trên giường, nhìn thấy di động trên tủ đầu giường đang sạc điện.
Là Đoàn Luật Minh giúp cô sạc điện ư?
Đinh Huyên vươn tay với lấy di động, bấm vài cái mới phát hiện máy đã tắt nguồn, thế là khởi động máy lại.
“Dậy rồi?” Cửa phòng bị đẩy ra, Đoàn Luật Minh đứng ở cửa, mặc áo len màu trắng rộng rãi.
“Ừm!” Đinh Huyên ngồi trên giường, gật đầu thật mạnh.
Đoàn Luật Minh mỉm cười: “Anh ở dưới lầu chờ em ăn bữa sáng.”
“Được, em dậy ngay đây!”
Anh đóng cửa lại. Đinh Huyên xoay người tìm quần áo, lại thình lình nghe được di động rung lên, cuộc gọi đến biểu thị —— bố.
“Tiểu Huyên à.” Âm thanh của ông Đinh truyền đến.
“Haiz,” Đinh Huyên mang dép vào, “Chừng nào bố về nhà? Sắp đến tết rồi.”
“Tối qua bố đã về rồi.”
Động tác mang dép của Đinh Huyên khựng lại.
……
Mùi thức ăn từ cầu thang bay lên. Lầu một phòng bếp, Đoàn Luật Minh chiên trứng ốp la xong bỏ vào đĩa sứ, xoay người đặt trên bàn.
Thình lình nghe được tiếng bước chân, Đoàn Luật Minh cất cao giọng nói: “Anh ở phòng bếp.”
Đinh Huyên cầm di động vội vàng đẩy cửa ra, còn chưa kịp mặc áo khoác.
“Sao vậy?” Đoàn Luật Minh nhìn ra sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-ngoi-but-dua-anh-toi/2853872/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.