Đinh Nhược Kỳ rất niềm nở, đứng tại cửa ôm chầm lấy Đinh Huyên. Sự xuất hiện của chị gái khiến Đinh Huyên rất ngạc nhiên mừng rỡ, trong nháy mắt cô quên mất chuyện mới xảy ra ở bên ngoài, cô liên tục hỏi Đinh Nhược Kỳ đến hồi nào, cũng không báo một tiếng mà cứ tới đây. Hai chị em đứng tại cửa vui cười, Đinh Huyên lục lọi tìm chìa khóa cả buổi.
Vào nhà Đinh Huyên còn chưa kịp đặt xuống hành lý của chị gái, Nhược Kỳ đã vội vàng kéo cô đứng thẳng: “Mau chút mau chút, nhìn cằm của chị này.”
Cô đặt tay lên vai Đinh Huyên, trưng ra sắc mặt nghiêm túc, giống như là chụp ảnh giấy chứng minh: “Đẹp không? Chị cố ý bảo bác sĩ làm một đường chẻ dưới cằm cho chị, mờ nhạt thôi. Nếu quá rõ ràng, trông giả lắm.”
“À,” Đinh Huyên quan sát hồi lâu, gật đầu hiểu rõ, “Cằm mông.”
“Gì cơ?” Nhược Kỳ ngẩn người.
“Cái này gọi là cằm mông đó, hình chữ W.” Đinh Huyên cũng sờ cằm mình, “Có di chứng không?”
“Sao lại không có di chứng được?” Nhược Kỳ nhún vai, không cảm thấy quan trọng, “Ôi chao, chị chính là đồ nông cạn muốn làm đẹp, thích làm thì làm thôi. Hết cách rồi, sự thật là vậy.” Cô không muốn nói về đề tài này nữa, càng nói càng sâu sẽ khiến cô không muốn đối mặt, thế là cô đứng trong phòng khách, “Buổi tối ăn gì đây? Chị đói rồi. Hôm qua chị chỉ ăn một cái bánh sừng bò, hôm nay chưa ăn gì hết.”
Đinh Huyên vội vàng đi vào phòng bếp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-ngoi-but-dua-anh-toi/2853813/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.