Edit: jena
Thương Trọng Lệ giật giật mí mắt, cố gắng thoát ra khỏi xiềng xích vây lấy cả người mình.
Trong phòng tối tăm, bên gối mơ hồ nhìn thấy được một bóng người đang ngủ yên.
Thương Trọng Lệ hơi ngạc nhiên.
Cùng gối đầu với đối phương, người nọ cách cậu thật gần, gần đến mức hơi thở giao hòa cùng nhau. Nhưng hô hấp của người này lại rất nhẹ, nhẹ đến mức khiến người khác sợ rằng anh sẽ biến mất bất kỳ lúc nào, mà sự ái ân này dường như chỉ là một giấc mộng đẹp.
Thương Trọng Lệ vươn tay vuốt ve tai của anh, lòng bàn tay cảm nhận được hơi ấm, nhiệt độ ấm nóng khiến cậu muốn bật khóc.
"Em tỉnh rồi..." Sở Nhuế chợt mở mắt, anh có vẻ rất mệt, giọng nói nhỏ bé chỉ vừa đủ để hai người nghe thấy.
Thương Trọng Lệ cảm thấy cổ họng khô khốc, yết hầu chuyển động: "Em tỉnh rồi."
"Muốn uống nước không?" Sở Nhuế muốn ngồi dậy lấy nước cho Thương Trọng Lệ, bỗng giật mình vì bị một đôi tay mạnh mẽ kéo ngược trở về, dính sát vào người đối phương.
Sở Nhuế có hơi ngại ngùng, anh mệt mỏi, lại lo lắng Thương Trọng Lệ tỉnh dậy nửa đêm nên mới dứt khoát ngủ ngay bên cạnh.
"Không muốn uống nước..." Thương Trọng Lệ nói: "Anh đừng đi..."
Nhận ra sự bất an của Thương Trọng Lệ, Sở Nhuế nhanh chóng nắm lấy tay cậu: "Không đi, anh ở đây."
Ngoại trừ bộ dáng khó ưa khó gần khi mới quen, Thương Trọng Lệ trước mặt anh luôn là một người phóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556359/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.