Chươgn 128: Quen thuộc
Edit: jena
Mưa rơi không ngừng ở thành phố S, khiến người dân vô cùng bực bội.
Sở Nhuế chỉ tay lên trời cao: "Vừa rồi trên trời xuất hiện thứ gì vậy?"
Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha không quan tâm: "Trời mưa thôi, sao mà nhìn thấy được thứ gì, cậu nhìn lầm rồi đó."
Sở Nhuế nhìn kỹ bầu trời bị mây đen che lấp.
Anh vừa mới nhìn thấy một luồng sáng hiện lên, tuy rất mỏng manh nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ, trong nháy mắt đã sáng bừng một phương.
Cũng chỉ có một lần.
Lẽ nào anh nhìn lầm thật?
Người đàn ông đóng cửa sổ lại, cảnh tượng biến mất trong mây mù. Sở Nhuế mất tự nhiên chớp chớp mắt muốn nhìn rõ hơn, mây mù lại dày nặng che khuất tầm nhìn.
"Đấy cậu xem cậu bị mất ngủ mà ảnh hưởng đến cuộc sống như thế nào kìa?"
Sở Nhuế: "Chỉ mất ngủ thôi?"
"Đúng thế, cậu đừng có nghĩ nhiều quá, bác sĩ ở bệnh viện nói cậu mắc bệnh này bệnh kia chỉ để kiếm thêm tiền thôi."
Sở Nhuế không cho rằng như vậy, thật ra, mức độ anh gặp ác mộng còn kinh khủng hơn so với lúc trước.
"Tôi nằm mơ thấy cậu." Sở Nhuế nói.
"Hả?"
Sở Nhuế nhớ lại, nở nụ cười nhàn nhạt: "Khi đó cậu luôn xuất hiện bảo vệ tôi những lúc tôi gặp nguy hiểm, giống như lúc nhỏ vậy." Anh nhìn đến bên hông người đàn ông, nụ cười càng tươi hơn: "Trong mơ, cậu còn biết võ, dùng cả kiếm, rất là mạnh!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556263/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.