Sau khi thu thập xong hành lý, Tiêu Nhiễm dẫn theo An Trữ buổi chiều liền xuất phát, như vậy trước khi trời tối có thể kịp tới trấn nhỏ kế tiếp. Dọc đường đi, An Trữ thất thần nhìn bầu trời ngoài cửa sổ xe, không nói được một lời.
Tiêu Nhiễm cũng tùy hắn, còn mình nhắm mắt dưỡng thần.
Tới trấn nhỏ, tìm được một khách *** không tồi để nghỉ tạm. Buổi tối, Tiêu Nhiễm sợ An Trữ một mình tịch mịch, liền bưng rượu và thức ăn qua phòng hắn.
Quả nhiên, An Trữ đang thất thần nhìn trăng sáng trên cao.
“Thật không nỡ, nếu vậy lúc trước vì sao phải trốn đi?” Tiêu Nhiễm thản nhiên đi tới ngồi xuống đối diện hắn, nghiêng bình rót rượu hỏi.
“Nhất thời tức giận không kìm được.” An Trữ thật thà bẩm báo.
“Nga?” Tiêu Nhiễm chọn mi.
“Y đi thanh lâu uống hoa tửu.” An Trữ tiếp tục bẩm báo.
Tiêu Nhiên cong lên một bên khóe môi: “Xã giao?”
An Trữ trầm mặc.
Tiêu Nhiễm nghĩ nghĩ: “Hai người các ngươi, không phải là huynh đệ tương xứng sao? Vậy người vì cái gì phải để ý như thế?”
An Trữ nhìn hắn, đô miệng: “Ngươi biết rồi để làm chi còn hỏi ta?”
Tiêu Nhiễm nhún nhún vai: “Ta biết sao?’
An Trữ ninh mày, lấy tay chống cằm, tiếp tục ngắm trăng ngoài cửa sổ: “Ta cũng không biết a, giống như ta thực thích y, y cũng rất thích ta, chúng ta cũng không phải huynh đệ thật sự….”
“Ngươi nghĩ thực thoáng.” Tiêu Nhiễm tự nâng cốc uống một chén rượu nhỏ, cười nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-thu-ngu-phu/2072493/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.