Tại một gian trà *** ở Sở Châu.
“Cái gì?” Tiêu Nhiễm hoài nghi hỏi, “Có người đi mua hoa sen kia?”
Chưởng quầy gật đầu khó xử: “Cho nên Tiêu công tử muốn ngắm hoa sen, tại hạ thật sự bất lực….”
Tiêu Nhiễm mỉm cười lắc đầu: “Không sao, chỉ có thể nói là ta cùng nó vô duyên. Không biết là ai mua nó mà?”
Chưởng quầy đáp: “Là một nam nhân vận hắc y vóc người cao ráo. Ngươi xem, ta vốn cũng không định bán, nhưng gần đầy thật sự quẫn bách, mà người nọ lại ra giá rất cao….”
“Nam nhân vận hắc y vóc người cao ráo?” Tiêu Nhiễm chọn mi, “Là người có danh tiếng?”
Chưởng quầy lắc đầu: “Cũng không phải là nổi danh, xem tướng mạo, như là dị tộc bên kia Nam Hải.”
Tiêu Nhiễm như có điểm suy tư gật gật đầu: “Vậy sao…..Thế ngài có biết hắn đi nơi nào?”
“Ân, cái này có nghe hắn nói qua, hắn tạm thời ngụ ở một tòa nhà phía đông thành, hình như đang đợi ai đó.”
Đứng bên ngoài tòa nhà, Tiêu Nhiễm đối An Trữ nói: “Chính là nơi này.”
“Ngươi đối hoa kia thật sự là chấp nhất.” An Trữ nói.
“Càng không thấy được lại càng muốn thấy, ngươi không có lúc nào như thế sao?” Tiêu Nhiễm hỏi.
“Từ sau khi ta trưởng thành đã không còn.” An Trữ lắc đầu.
Tiêu Nhiễm liếc nhìn hắn một cái: “Chờ ngươi bằng tuổi ta rồi hãy nói. Có điều, đợi khi ngươi cao lớn, không còn là tiểu tử nhỏ nhắn trong mắt Đông Phương Ngọc, ngươi nói y có thể hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-thu-ngu-phu/2072494/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.