“Tiêu Nhiễm thấy ngươi chưa đi phương bắc, tất đã nghi ngờ.” Tại khách *** ở Hàng Châu, Đông Phương Ngọc cùng Lôi Vô Nhai tạm thời án binh bất động, ở lại khách *** thương lượng mưu kế, làm cách nào có thể dẫn dụ Tiêu Nhiễm lộ mặt: “Hơn nữa không chừng đã biết ta tới tìm ngươi.”
“Thì tính sao?” Đông Phương Ngọc chọn mi.
“Nếu hắn đoán được ta liên kết với ngươi, nhất định sẽ nhanh chóng bỏ chạy đến nơi khác.” Lôi Vô Nhai thở dài, “Thỏ khôn ba lỗ, hắn không biết có bao nhiêu chỗ….May mà ở Giang Nam, phạm vi còn không quá lớn, nếu hắn tính toán đi về phía tây đến Tứ Xuyên, hay xuôi xuống nam tới Quảng Đông. Hoặc là tới tái ngoại du ngoạn, dựa vào ta và ngươi, muốn tìm hắn, đúng là không nổi.” (thành ngữ: Thỏ khôn có ba hang, ý chỉ lo trước tính sau (ví với có nhiều chỗ ẩn náu)
Đông Phương Ngọc nghe xong, lòng thầm nói ngươi sao lại để cái đại họa như vậy đi gieo hại nhân gian? Chính mình rời nhà trốn đi thì thôi, làm chi phải dụ dỗ cả An Trữ nhà y?
Lôi Vô Nhai như nhìn ra y đang nghĩ gì, cười cười: “Hắn ai cũng không động tới, lại đi dụ bảo bối nhà ngươi, ngươi có biết vì sao?”
Đông Phương Ngọc lắc đầu, thành thật nói: “Có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, cho nên thỉnh Lôi huynh chỉ giáo.”
“Vậy lại nói tiếp,” Lôi Vô Nhai cười, “Chúng ta chính là có quan hệ thông gia.”
Đông Phương Ngọc chọn mi: “Nga? Thì ra Tiêu công tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-thu-ngu-phu/2072492/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.