“Chắc là người bao nuôi.” Tô Miên híp mắt tiếp tục nói “Dạo gần đây nhiều phú bà đến tìm thằng nhóc ấy lắm, thật ganh tỵ mà.”
Cuộc trò chuyện chóng vánh, Trấn Nam quay lại trong sự ngơ ngác của hai người bọn họ, cả hai gượng gạo như chưa từng nói gì rồi quay lại vị trí của mình. Tô Miên có ý muốn hỏi như cậu không hé nửa lời, cứ thế thời gian trôi dần, cậu tan làm và từ chối lời mời của Lăng Hải Du.
Ngày hôm sau Lăng Hải Du vẫn xuất hiện sớm như vậy, hắn ta chăm chỉ ôn tập cho kỳ thi quan trọng sắp tới.
Hàn Lâm Bạch đột nhiên xuất hiện như một vị khách chính đáng, Trấn Nam thì không quan tâm lắm, cậu chỉ làm tốt việc của mình.
Tô Miên đem nước ra liền bị cậu ta làm khó dễ, cô phát cáu quay vào trong với khí thế hừng hực: “Cậu ta nói cậu làm sai rồi, không phải gọi món này, tên ẻo lả đó đang muốn kiếm chuyện với chúng ta.”
Trấn Nam thở ra một hơi, nghiêm túc đi lại bàn nhẹ giọng: “Cậu muốn gọi loại nào, có thể nói lại không?”
“Lúc nãy tôi đã nói rồi, cậu không chú ý vào công việc à?” Hàn Lâm Bạch nhẹ nhàng đáp.
“Là lỗi của tôi, thành thật xin lỗi” Trấn Nam kiên nhẫn nói.
Hàn Lâm Bạch ngồi vắt chéo chân, cố gắng tỏ vẻ mình là người giàu có: “Tôi biết cậu đang ganh tỵ với tôi, nhưng ngày hôm đó là anh Hải Thành tự tìm đến nói muốn chịu trách nhiệm.”
Trấn Nam nghiêm túc y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-som-che-mo-mat-nguoi/3632967/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.