“Thật là muốn thấy dáng vẻ tức giận của cậu một lần.” Hắn ta cười với vẻ mặt thích thú.
Trấn Nam nghiêm túc suy ngẫm về vấn đề mà đối phương nói, quả thật cậu ít khi tức giận, lần nổi cáu gần đây nhất ắt hẳn là rất lâu về trước.
“So với tức giận thì cười một cái dễ hơn đúng không?”
“Gì?” Trấn Nam nghiên đầu hỏi.
“À nói, nói xàm rồi.” Lăng Hải Du xoay đầu sang hướng khác, tránh cái nhìn của Trấn Nam.
“Cậu vừa nói lắp đó.”
Cả hai đang vui vẻ trò chuyện, người phía sau đột nhiên xuất hiện với gương mặt đằng đằng sát khí, dường như cả thế giới đều có lỗi với hắn. Trấn Nam cảm nhận được rồi, chỉ là không dám quay đầu lại nhìn.
Lăng Hải Thành lên tiếng chế giễu: “Đến lúc về rồi, cậu còn muốn câu dẫn đến bao giờ nữa.”
“Tôi tự về.” Trấn Nam nhanh chóng đáp.
Hắn nhếch mép cười, khinh bỉ nói: “Nếu như ba tôi không ép buộc, cậu nghĩ cậu có tư cách ngồi xe của tôi à?”
“Dù sao anh cũng hơn bọn tôi sáu tuổi, không cư xử đàng hoàng được sao?” Lăng Hải Du kiềm chế lại cơn tức giận, vội lên tiếng.
Hắn quay ngoắt, nhìn sang bên cạnh hỏi: “Cậu có tư cách gì?”
So đo với hắn đương nhiên Lăng Hải Du hoàn toàn không có tư cách, một bên im lặng xem như thua rồi.
Lăng Hải Du trở nên yếu thế và không có năng lực, để Trấn Nam nhìn thấy bộ mặt này đúng là đáng xấu hổ.
“Anh, chúng ta đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-som-che-mo-mat-nguoi/3632966/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.