Vị trí mà Hàn Lâm Bạch ngồi, đứng từ phía xa liền biết được kết quả, mà Lăng Hải Thành không có bị mù. Hắn thấy được người của mình tạt nước, Trấn Nam không hề có hành động quá quắc nào cả, còn có vẻ mặt đầy bất lực kia nữa.
Ngày hôm đó khi hắn tỉnh dậy sau cơn khoái lạc đã nhìn thấy Hàn Lâm Bạch ở trong phòng, vẻ mặt của cậu ta nhợt nhạt, rối rít xin lỗi rồi chạy như bay ra khỏi phòng.
Sau khi tìm đến nhà, Lăng Hải Thành hỏi chuyện cậu ta liền khóc sướt mướt, nói rằng bản thân không cố ý. Hắn biết mình đã làm ra chuyện cầm thú nên đã nhận hết trách nhiệm về mình.
Ký ức của hắn chỉ dừng lại ở chỗ gọi người phục vụ lấy giúp ly nước, còn lại đều choáng váng không rõ. Nhìn vào phản ứng của Hàn Lâm Bạch hắn đinh ninh đó là cậu ta, dù sao cũng là bản thân hắn sai trước.
Những ngày ở cạnh nhau Hàn Lâm Bạch luôn e dè trước hắn, cử chỉ của cậu ta nhẹ nhàng, giọng nói đều kiềm chế như thỏ thẻ ở bên tai.
Nhưng thứ hắn mới thấy lúc nãy chính là hình ảnh cậu ta gân cổ lên để quát lớn, tình hình lúc đó khá tệ, hắn quyết định đứng bên ngoài để quan sát thêm, nếu như Trấn Nam có hành động gì hắn lập tức lấy đó làm cái cớ để ly hôn, lôi nó ra để nói trước Lăng Liên Tường, rằng đức tính của Trấn Nam như một kẻ chợ búa không hề xứng với hắn.
Câu nói của Trấn Nam làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-som-che-mo-mat-nguoi/3632968/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.