Cả đêm Tần Uyển Khanh mất ngủ. Bà ta không ngờ rằng, chỉ vì một câu nói của Nghê Mỹ Vân mà lại trằn trọc suốt đêm.
Nửa đêm, Bùi Vân Hiền tỉnh dậy, đỡ vai bà: “Chưa ngủ à/”
Tần Uyển Khanh tựa vào vai ông, nhắm mắt lại.
“Hồi nhỏ mẹ em đối xử với em rất tốt. Ba em là một người nóng tính, ra ngoài thì nhu nhược nhưng ở nhà lại hay cáu gắt, trút hết mọi bực dọc lên gia đình, trút lên người em, vì em là con gái, và em còn có một đứa em trai.”
“Ở nông thôn, tất cả các gia đình có em trai đều trọng nam khinh nữ, không có ngoại lệ. Dù mẹ có thương em hơn một chút, thì cũng chỉ là ‘hơn một chút’. Thậm chí em còn cảm thấy, trong thâm tâm Nghê Mỹ Vân cũng trọng nam khinh nữ, chỉ là không rõ ràng như vậy. Nhưng trong xương tủy, bà vẫn thích em trai hơn.”
“Cái ‘không rõ ràng’ đó, chính là trong nồi hầm gà, hai cái đùi gà đều để lại cho Tống Gia Lượng, tối một cái, sáng một cái. Còn em chỉ được cái cánh.”
“Thực ra em không hận Tống Văn Sơn lắm, vì em biết, ông ta là người trọng nam khinh nữ, là người nóng tính. Ở nhà em không thèm để ý đến ông ta. Nhưng em thực sự hận Nghê Mỹ Vân, vì bà vừa thương con trai, vừa tỏ ra thương em. Con người đều như vậy, em chỉ hận những người tốt với em mà thôi...”
“Bà ấy không có năng lực, không biết chữ nhiều, chỉ biết viết tên mình. Là một người phụ nữ nông thôn điển hình. Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702546/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.