Lông mi Nghê Vụ khẽ run lên, bàn tay siết chặt lấy tay bà ngoại.
Tần Uyển Khanh đỡ Bùi Vân Hiền, cả hai cũng sững sờ. Bùi Vân Hiền gần như nhận ra ngay lập tức, bà lão tám mươi tuổi trước mặt chính là bà ngoại Nghê Vụ, Nghê Mỹ Vân, cũng là mẹ của Uyển Khanh.
Khoảnh khắc này, sống lưng Bùi Vân Hiền cũng toát mồ hôi lạnh. Ông không hề ngờ tới đối phương lại đến nhà họ Bùi.
Quan hệ của Nghê Vụ và Tần Uyển Khanh chưa từng bị lộ ra ngoài, không ai biết đến.
Nhưng giờ đây, Nghê Mỹ Vân đã đến, giấy không gói được lửa.
Bùi Vân Hiền và Vu Tú Huệ càng không biết nên bày ra vẻ mặt nào, cứ thế đơ ra không nói được lời nào.
Lúc này còn có thể nói gì nữa. Ngay cả Bùi Thành Quân, người đã từng trải qua mọi sóng gió, cũng không chịu đựng nổi cảnh tượng va chạm luân lý đạo đức này. Ông xoa xoa thái dương.
Khóe môi Tần Uyển Khanh mím chặt, hơi thở dồn dập hơn bình thường.
Bùi Sơ Yên đứng sau lưng hai người, nở nụ cười hả hê, tốt quá rồi, có kịch hay để xem rồi. Bà già nhà họ Nghê kia quả nhiên đã đến.
Ông trời cũng đang giúp đỡ cô ta.
Bà già nhà họ Nghê này chẳng phải từng phẫu thuật ung thư sao? Có lẽ sẽ bị tức chết ngay tại nhà họ Bùi. Mấy bà già nông thôn lớn tuổi này, tư tưởng rất bảo thủ phong kiến, làm sao chịu nổi những lời đàm tiếu chọc thủng xương sống như vậy.
Thế thì chẳng phải Nghê Vụ chính là người ép chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702545/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.