Nghê Vụ không quay đầu lại.
Cô sẽ không tha thứ cho Phạm Thu Phương, cũng sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của Tống Gia Lượng.
Người cậu từng đối xử cực kỳ tốt với cô thuở nhỏ, giờ chỉ còn là ảo ảnh của thời gian. Lần này, và mãi về sau, họ sẽ không còn gặp lại.
Ngày mùng Một Tết, nhà họ Bùi rất náo nhiệt.
Bùi Thành Quân đã cho quản gia phát lệnh hạn chế khách, mang theo một số lễ vật tặng khách ngoài cổng lớn, từ chối không ít khách đến thăm.
Trong phòng khách, các thân thích thuộc tông tộc nhà họ Bùi đang ngồi. Vu Tú Huệ nắm tay Nghê Vụ, dắt cô đi làm quen từng người.
Buổi trưa, hai phòng ăn được mở để tiếp đãi khách.
Đến tối, Nghê Vụ cũng nhận được không ít phong bao lì xì, Tuế Tuế cũng nhận được rất nhiều lì xì và quà, trước ngực cài một chiếc ghim gấu kim cương nhỏ, là quà của Bùi Tĩnh Thư.
Khi giúp con gái sắp xếp lại đồ, cô phát hiện trong đống quà có một túi giấy màu nâu, bên trong là một bản hợp đồng tài sản cho tặng.
Tuế Tuế nói: “Đây là bác cho.”
Nghê Vụ tìm thấy Bùi Vân Hiền trong thư phòng ở lầu hai: “Anh cả, cái này quý giá quá.”
Bùi Vân Hiền đã tặng cho Tuế Tuế một biệt thự ở khu Tây Phủ Đường, trị giá năm mươi triệu.
“Anh tặng cho con bé, lần trước anh thua cờ nó.”
Bùi Vân Hiền nói: “Em là mẹ nó, có thể giữ giùm nó trước khi nó trưởng thành, nhưng em không được từ chối thay nó.”
“Anh cả, cảm ơn anh.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702547/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.