Buổi tối trong bữa ăn.
Bùi Sơ Yên đứng dậy, nâng ly rượu: “Chú út, thím út, chuyện trước đây đều là lỗi của cháu, cháu biết mình sai rồi, Sơ Yên không dám mong được tha thứ…” Nói đến đây, nước mắt cô ta rơi lã chã, giọng nghẹn ngào mấy lần: “Ông nội, bà nội, đều là lỗi của cháu.”
Vu Tú Huệ ho khan một tiếng, nhưng không nói gì. Dù sao, mấy tháng trước, chuyện này không chỉ lớn mà còn gây thiệt hại nhất định cho Bùi thị mà còn là một trò cười lớn chưa từng thấy: trong tiệc đính hôn lại liên kết với bạn thân để hạ thuốc chú thím, bị hủy hôn, rút khỏi giới giải trí, còn bị phanh phui chuyện trộm cắp thời trung học.
Nhưng đứa trẻ này xét cho cùng cũng là người nhà họ Bùi.
Nói đến tha thứ, lúc này cũng không đến lượt bà lên tiếng. Chuyện này, người mà nó nên xin lỗi nhất là Nghê Vụ.
Bùi Thành Quân cũng không ngờ Bùi Sơ Yên lại đột nhiên đứng dậy xin lỗi ngay trên bàn ăn, lời lẽ và thái độ có vẻ thành khẩn. Ông nhìn Bùi Hoài Duật và Nghê Vụ.
Nghê Vụ không kinh ngạc cũng chẳng vui vẻ, không đáp lời, bình tĩnh gắp một đũa rau xanh.
Bùi Hoài Duật múc một bát chè ngân nhĩ, đặt trước mặt Nghê Vụ, khẽ nói: “Uống một chút đi.”
Bùi Sơ Yên cứng đờ đứng đó, nước mắt rơi, miệng thì xin lỗi, nhưng lại ra vẻ là người bị hại chịu đủ mọi tủi nhục.
“Thím, cháu biết trước đây cháu đã làm rất nhiều chuyện sai, cháu xin lỗi.”
Bùi Vân Hiền nói: “Trước đây là Sơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702542/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.