“Ở đường Hồng Phong phía Nam thành phố.”
Tống Gia Lượng có vẻ bất mãn, cúp điện thoại: “Bà nói nhiều như vậy với người ngoài làm gì?”
“Hừ, người ngoài gì chứ, đó là ân nhân của chúng ta. Nếu không nhờ cô Sơ, bây giờ chúng ta vẫn vô vọng cầu cứu đó. Ông nhẫn tâm nhìn con gái chúng ta chịu khổ à?”
Bùi Sơ Yên vừa cúp điện thoại, cửa phòng đã bị đẩy từ bên ngoài vào.
Bùi Vân Hiền gõ cửa rồi bước vào: “Ngày mai chúng ta lên đường về nhà, sắp đến Tết rồi. Con cũng mau thu dọn đồ đạc của mình đi.”
“Con biết rồi, ba.” Bùi Sơ Yên giấu điện thoại ra sau lưng, vẻ mặt ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Bùi Vân Hiền gật đầu: “Lần này về nhà, con phải nhớ kỹ, đừng gây xung đột với chú thím con. Thời gian này, ông bà cũng rất nhớ con, mấy hôm trước bà còn gọi điện hỏi thăm tình hình của con.”
“Con đã biết ạ.”
Bùi Sơ Yên bước tới khoác tay Bùi Vân Hiền, giọng nói đầy vẻ hối lỗi: “Lần này con thật lòng hối lỗi. Sau khi về nhà, con sẽ chủ động xin lỗi chú thím. Chuyện trước đây, đều là lỗi của con.”
Bùi Vân Hiền xoa đầu cô một cái, giống như hồi nhỏ, cảm thấy an ủi. “Tốt, sau này gia đình chúng ta hòa thuận êm ấm.”
Sau khi Bùi Vân Hiền rời đi, vẻ mặt Bùi Sơ Yên lập tức thay đổi. Hừ, hòa thuận êm ấm à? Nếu không phải Nghê Vụ, cô ta đã kết hôn với A Liệt rồi.
Cô ta cũng sẽ không phải rút khỏi giới giải trí, bị đám fan quay lưng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702541/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.