Nghê Vụ vốn dĩ mang thái độ học hỏi, cũng muốn giết thời gian, Bùi Hoài Duật vẫn chưa về, cô nhặt quân cờ đen lên.
Nghê Vụ nghĩ, vừa nãy Bùi Vân Hiền cố tình né tránh chủ đề này. Dù sao, cô đang phàn nàn về vợ của ông ấy. Không ngờ, ông ấy lại trả lời cô.
“Tính cách của Tần Uyển Khanh là như vậy, hồi trẻ giống như một đóa tường vi dại, xinh đẹp, tính tình lại đầy gai góc. Lúc bà ấy học đại học, có rất nhiều người theo đuổi.”
Nghê Vụ: “Ông cũng là một trong số đó sao?”
“Tôi và bà ấy là người yêu thời đại học, sau này ba mẹ tôi không đồng ý. Đặc biệt là ba tôi, đừng thấy ông ấy bây giờ dễ nói chuyện, hồi trẻ, người ta đều nói ông ấy là Diêm Vương trong thương trường. Ba tôi muốn tôi liên hôn, đã đưa cho ba mẹ Tần Uyển Khanh một triệu tệ, ép tôi và bà ấy chia tay, lúc đó tôi…” Ông ấy nói, rồi tự thở dài một tiếng: “Tôi được nhà họ Bùi nhận nuôi năm 12 tuổi.
Vẻ vang hiển hách, nhưng cũng phải sống nhờ vả. Ưu điểm của Bùi Vân Hiền là nho nhã, ôn hòa.
Khi nắm quyền điều hành Bùi thị, thủ đoạn và phong cách cũng khác với tổng giám đốc cũ trước đây. Đồng thời cũng là khuyết điểm của ông ấy, hay lo trước lo sau, do dự không quyết đoán.
“Sau khi chia tay, tôi không có dũng khí theo đuổi tình yêu nữa. Thực ra tôi vẫn luôn hối hận. Năm sau nhận được tin tức của bà ấy thì bà ấy đã kết hôn, mang thai.”
“Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702514/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.