Nghê Vụ hơi mất tự nhiên. Cô không thích Diêu Liệt, cô không thích Diêu Liệt, từ thời cấp ba đã không thích rồi.
Hai người cô ghét nhất, giờ lại đính hôn. Và cô, lại trở thành trưởng bối của họ?
Bùi Sơ Yên khoác tay Diêu Liệt.
“A Liệt, đây là lần đầu anh gặp thím út của em nhỉ? Em nghe nói thím út cũng từng học ở trường số 9 đấy.”
“Thật sao? Trùng hợp ghê.”
Bùi Sơ Yên không nhìn ra được biểu cảm gì khác trên mặt anh ta, xem ra Diêu Liệt chắc cũng không biết Nghê Vụ chính là Trình Thanh Miểu. Ai mà ngờ được chứ, cái con béo năm xưa, lại thực sự câu dẫn được chú mình.
Lại còn gầy đi.
Hoàn toàn khác biệt.
Nếu không phải cô ta nghe lén ba mẹ nói chuyện, cô ta cũng không thể ngờ được.
Nghê Vụ chỉ khẽ gật đầu, không đáp lại gì. Bùi Hoài Duật nắm tay cô, hai người đi đến phòng trà bên tay trái.
Đằng sau, hai ánh mắt vẫn luôn dán chặt trên lưng Nghê Vụ.
Lâu không dứt.
“A Liệt, thím trông có vẻ quen quen, không biết có phải hồi đi học chúng ta từng gặp qua không?” Bùi Sơ Yên cố tình nói vậy, muốn quan sát phản ứng trên mặt anh ta.
Diêu Liệt không biết đang nghĩ gì, rút tay ra: “Anh ra ngoài hút điếu thuốc.”
Còn một lúc nữa mới tới giờ mở tiệc. Sáu giờ đúng sẽ bắt đầu, sẽ không vì mọi người đã tới đủ mà thay đổi.
Bùi Hoài Duật nhận một cuộc điện thoại, Nghê Vụ nghe loáng thoáng anh hỏi hỏi thăm tình hình ông ngoại.
Anh đứng dậy, nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702513/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.