Nghê Vụ quấn chăn, nhắm mắt lại, rầu rĩ nói: “Không còn sớm nữa... Ông xã, chúng ta nghỉ ngơi đi.”
Nghê Vụ đã nhắm mắt lại, nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt Bùi Hoài Duật đặt trên người cô. Cô giả vờ ngủ, không phản ứng, sau vài phút, ánh mắt nóng rực đó mới tan đi. Bùi Hoài Duật ôm cô vào lòng, cười bất lực nói: “Ngủ đi.”
Sáng hôm sau lúc mười giờ, Tần Uyển Khanh lại đến.
Nghê Vụ ra ngoài đổ rác, liền thấy xe của Tần Uyển Khanh đậu ở cửa, bà ta bước xuống xe. Khi chỉ đối diện một mình với Nghê Vụ, trong mắt không có chút ý cười giả tạo nào.
Nghê Vụ đi thẳng vào vấn đề, cũng không muốn giả vờ với bà ta: “Bà muốn làm gì?”
“Câu này nên là tôi hỏi cô mới đúng, cô muốn làm gì? Trả thù tôi sao? Cô biết rõ tôi là chị dâu của Bùi Hoài Duật, mà vẫn còn muốn cưới nó! Cô muốn hủy hoại tôi à?”
“Hồi đó bà ngoại tôi bệnh nặng, nằm trong bệnh viện phẫu thuật, lúc đó, bà ở đâu? Là bà dùng năm trăm vạn để mua đứt tình thân ruột thịt. Chúng ta không phải mẹ con, sau này cũng sẽ không là mẹ con.”
Nghê Vụ nắm chặt tay, các đốt ngón tay căng chặt trắng bệch. Cô bước đến trước mặt Tần Uyển Khanh.
“Bà chẳng qua là cảm thấy, người cao quý như bà, hiện đang ở nhà họ Bùi, mà lại cùng đẳng cấp với tôi, bà cảm thấy khoảng cách tâm lý quá lớn, bà thấy người có xuất thân bình thường như tôi, không xứng với nhà họ Bùi.”
“Là tôi hủy hoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702510/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.