Bùi Hoài Duật bước tới, nắm tay Nghê Vụ vỗ nhẹ một cái: “Em vào trong với bà ngoại đi.”
Nghê Vụ định nói gì đó, anh bóp nhẹ tay cô. Cô gật đầu, lúc đi ngang qua Tần Uyển Khanh thì dừng lại hai giây.
Đợi đến khi Nghê Vụ đi rồi, chút dịu dàng cuối cùng trong mắt Bùi Hoài Duật đã hoàn toàn biến mất. Ánh mắt anh vừa lạnh lùng vừa âm u nhìn về phía Tần Uyển Khanh.
Da đầu Tần Uyển Khanh tê dại, nhanh chóng lấy lại phong thái. Mặc dù bà ta là chị dâu của Bùi Hoài Duật, nhưng về tuổi tác, bà ta luôn tự cho mình là bậc trưởng bối của anh.
“Hoài Duật, chắc cậu cũng không muốn ba mẹ biết quan hệ giữa tôi và Thanh Miểu đâu nhỉ.”
“Đừng gọi thân mật như vậy, vợ tôi còn không gọi tôi như thế.”
Bùi Hoài Duật nhả ra một vòng khói, nửa điếu thuốc rơi xuống nền đá, anh nhấc chân, nghiền tắt. Giọng anh khàn đục vô tình: “Biết thì sao, muốn dùng chuyện này để uy h**p tôi?”
“Đợt trước tôi cùng mẹ đi kiểm tra sức khỏe, có lấy một ít thuốc, gần đây bà thường xuyên bị hồi hộp. Không biết nếu đột nhiên nghe tin này, có bị quá sợ hãi không.”
Tần Uyển Khanh quả thực có ý định uy h**p, bà ta không phải là không có tình cảm với Vu Tú Huệ, làm con dâu ba mươi năm, sống chung dưới một mái nhà, bà đã chăm sóc bà ta chu đáo.
Nhưng gần đây, thận của Bùi Vân Hiền có vấn đề, rời khỏi Bùi thị để tĩnh dưỡng, giao lại quyền lực. Trong lòng bà ta oán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702511/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.