Nghê Mỹ Vân từ trong bếp đi ra, Tần Uyển Khanh đã đi rồi.
Bà tự nhiên cũng nhận thấy không khí không đúng.
Nhưng bà không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng Nghê Vụ nhất thời không thể chấp nhận được, Nghê Mỹ Vân cũng hoàn hồn khỏi niềm vui, biết cần cho Nghê Vụ một khoảng thời gian thích nghi, liền nhanh chóng dọn dẹp chuẩn bị ăn trưa.
Trên bàn ăn, Nghê Mỹ Vân thấy Bùi Hoài Duật không ăn được bao nhiêu, chỉ uống chút canh. Tưởng là anh ăn không quen, nhìn cách ăn mặc, đối phương hẳn là một công tử nhà giàu.
Bà lại múc cho Bùi Hoài Duật một bát canh gà: “Đông trùng hạ thảo và nấm này đều do nhà của Tiểu Triệu tự trồng trên núi, hái về, hoàn toàn tự nhiên, rất bổ dưỡng.”
Tiểu Triệu là dì giúp việc mà Nghê Vụ tìm đến để nấu ăn và dọn dẹp phòng cho bà hàng ngày. Mặc dù Nghê Mỹ Vân thấy tìm người giúp việc tốn tiền, bà tự mình làm được, nhưng Nghê Vụ vẫn kiên quyết.
“Rất ngon, bà ngoại, cháu rất thích.” Bùi Hoài Duật vội vàng đứng dậy nhận lấy.
Nghê Vụ từ khi gặp Tần Uyển Khanh thì tâm trí luôn lơ đãng, cũng không ăn được bao nhiêu, lúc này cũng hoàn hồn, cố gắng nở một nụ cười: “Bà ngoại, dạ dày anh ấy không tốt lắm, đợt trước bị bệnh, nên chỉ ăn được đồ thanh đạm thôi ạ.”
“Tuổi còn trẻ mà dạ dày không tốt à, phải dưỡng cho tốt.”
Thảo nào trông gầy gò thế, Nghê Mỹ Vân vừa nói vừa đứng dậy, có chút xót. Bà đi vào bếp mở tủ lạnh, bận rộn chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702509/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.