Theo từng câu từng chữ cô nói ra, Bùi Hoài Duật đều cảm thấy như có một sợi dây thép mảnh, từng chút từng chút siết chặt trái tim anh, khiến anh không thể thở nổi, càng lúc càng khó chịu.
Nghê Vụ thật sự giống như một làn sương mù.
Anh chạm được vào, lại không nắm giữ nổi, sẽ tan biến qua từng kẽ tay.
Bùi Hoài Duật đột ngột uống một ngụm nước ép dưa hấu, bên trong còn lẫn cả xác, bất ngờ khiến anh ho sặc dữ dội, mặt đỏ bừng, từ từ cúi người xuống, trán đầy mồ hôi, gân xanh ở cổ nổi lên, căng cứng qua lớp da trắng bệch.
Nghê Vụ đỡ anh, đến một nơi vắng người hơn một chút, lấy khăn giấy trong túi ra đưa cho anh. Anh không động đậy, Nghê Vụ giúp anh lau khóe môi.
Bùi Hoài Duật ôm lấy cô, lại hỏi.
“Em sẽ không rời xa anh, đúng không?”
“Em đã trả lời anh rồi.”
Nghê Vụ vỗ nhẹ vào lưng anh.
“Em nói lại một lần nữa được không?”
Nghê Vụ dừng lại vài giây, cảm nhận được cảm xúc đột nhiên có chút mãnh liệt của anh, cân nhắc từ ngữ: “Sẽ không rời đi.”
“Em đừng do dự, em nói nhanh hơn một chút.”
Anh không hề vui mừng hay thả lỏng vì câu nói không rời đi của Nghê Vụ. Ngược lại vì hai giây do dự của cô khi nói câu đó, kéo căng trái tim anh, Bùi Hoài Duật nắm chặt cổ tay cô, anh sợ sự do dự của cô.
“Nếu em rời xa anh, chẳng phải chỉ có thể được chia một nửa tài sản của anh sao, vậy em sẽ không rời đi nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702494/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.