Bùi Hoài Duật ôm lấy vai Nghê Vụ, bảo cô ngẩng đầu nhìn vào mắt mình.
Anh lại lặp lại một lần, trong lòng dâng lên nỗi chua xót buồn bã, nhìn vào đôi mắt như màn sương mờ của cô, trong đó ánh lên những ký ức không vui. Như nước tràn lên bông, nghẹn ở lồng ngực.
Khi chuyện đó vừa nhen nhóm trong trường học, anh đã biết, tiền không phải do Trình Thanh Miểu trộm.
Và dường như là một chuyện vô cùng nhục nhã, nhà họ Bùi được mệnh danh là danh gia vọng tộc, lại có thể nuôi dưỡng ra một tiểu thư phẩm hạnh thấp kém, bề ngoài tô vàng nạm ngọc, nhưng ngay cả mấy nghìn tệ tiền quỹ lớp cũng trộm, và lúc đó, còn cần phải che giấu dàn xếp.
Khiến cho đến bây giờ, mẹ và ba đều không biết đã từng xảy ra chuyện như vậy.
Anh ôm Nghê Vụ vào lòng.
“Lúc đó, mẹ anh vừa phẫu thuật tim. Khi đó ca phẫu thuật rất phức tạp, chỉ có 20% cơ hội thành công, phẫu thuật chính là đánh cược. Anh xin lỗi…”
Giọng Bùi Hoài Duật run rẩy, anh biết, chuyện này sẽ mãi mãi để lại một vết sẹo trong lòng Trình Thanh Miểu.
Vĩnh viễn không bao giờ lành lại.
Lời xin lỗi của anh, yếu ớt và mong manh.
Anh hối hận, bất lực, như có tảng đá đè nặng trong lồng ngực. Anh không có tư cách thay Nghê Vụ lựa chọn tha thứ cho bất cứ ai, bao gồm tha thứ cho chính mình.
Anh biết việc gặp Bùi Sơ Yên, sẽ khơi dậy những ký ức mà Nghê Vụ không muốn nhắc đến nhất, nhưng ở nhà họ Bùi, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702493/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.