Bốn giờ chiều, Bùi Hoài Duật nhận được điện thoại của Vu Tú Huệ.
Anh nhìn người đang nằm trên giường, đứng dậy đi ra phòng khách.
Vu Tú Huệ hỏi anh Nghê Vụ thích ăn gì, bây giờ bà sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị ngay.
“Món thanh đạm một chút, cô ấy không thích món quá nhiều dầu mỡ, đừng quá cay, các món ăn hàng ngày là được, cô ấy thích ăn mì sợi sốt cà chua, nhưng buổi tối ăn không nhiều.”
“Mẹ, bây giờ mẹ cảm thấy thế nào.”
Cách đó không lâu anh đã gửi tin nhắn cho Bùi Tĩnh Thư, nhìn qua báo cáo CT, nhìn qua thì không thấy có vấn đề gì nghiêm trọng.
“Bây giờ mẹ cảm thấy đặc biệt tốt, tối nay con đưa bạn gái về, mẹ có thể trường sinh bất lão luôn đấy.”
Anh xoa xoa thái dươn, khóe môi nhếch lên: “Vậy chúc mẹ và lão Bùi, trường sinh bất lão.”
“Chúc mẹ thôi, ông ấy thì thôi đi, mẹ bảo ông ấy nhuộm tóc mà ông ấy cũng không chịu nhuộm, lát nữa mà còn bày ra bộ mặt khó coi, mẹ nhất định phải nói chuyện tử tế với ông ấy.”
Lúc cúp điện thoại, Bùi Hoài Duật hạ giọng: “Tối nay, ở bàn ăn, con không muốn thấy Bùi Sơ Yên, bảo nó tránh đi.”
“Sao thế, Sơ Yên là cháu gái con, cũng muốn gặp cô út mà.”
“Hừ.”
Anh lạnh nhạt cười khẩy một tiếng.
“Mẹ, mẹ nghe con trước đã.”
Ba mẹ anh, sẽ không phá hoại cuộc hôn nhân của anh và Nghê Vụ, đặc biệt là mẹ, một bà cụ vui vẻ, hòa nhã và thiện lương. Ba tuy có hơi cổ hủ nghiêm nghị, nhưng đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702492/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.