Bùi Hoài Duật cảm thấy mí mắt hơi trĩu nặng, dường như đó là một cơ chế bảo vệ khi cơ thể không khỏe, anh rất mệt, theo bản năng nắm lấy tay cô, từ từ nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi một lát.
Anh nắm tay Nghê Vụ, rồi dần dần, khi chìm vào giấc ngủ, cũng buông lỏng ra.
Nghê Vụ đợi anh ngủ rồi mới đi.
Cô trở về nhà, tắm rửa thay quần áo, mở một hộp pate cho Khoai Tây ăn, rồi nhớ ra Nemo đang ở nhà một mình.
Cô mở cửa nhà Bùi Hoài Duật, cho nó ăn.
“Chủ nhân của mày không sao đâu.”
Nemo hiểu, ăn xong liền nằm trên ghế sofa ngủ.
Nghê Vụ đi vào phòng ngủ của Bùi Hoài Duật một chuyến, lấy một bộ đồ mặc ở nhà để thay, nhét vào túi giấy, chuẩn bị mang đến bệnh viện cho anh vào tối nay.
Cô mở máy tính xách tay, xem bản tóm tắt cuộc họp buổi sáng mà Tiểu Vấn gửi đến.
Mẫn Kiều gọi đến hỏi cô tình hình thế nào.
Nghê Vụ nói đơn giản vài câu, dù sao chỉ bằng vài câu ngắn ngủi cũng không thể tường thuật lại chuyện tối qua.
Mẫn Kiều im lặng mấy giây: “Bùi Hoài Duật điên rồi à?”
“Chắc vậy.”
Nghê Vụ nhớ lại cảnh anh nuốt sợi dây chuyền vào tối qua, da đầu liền tê dại. Cô bỗng nhớ ra, sợi dây chuyền đó vẫn còn đặt trên tủ đầu giường trong phòng bệnh. Bùi Hoài Duật nếu tỉnh lại, chắc sẽ không... lại làm ra chuyện quá khích như vậy nữa chứ?
“Hai ngày nay tôi xin nghỉ phép trước, có chuyện gì liên hệ qua WeChat.” Nghê Vụ vừa cúp điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702482/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.