Bùi Hoài Duật cũng không ngờ y tá lại đột ngột bước vào.
Anh chống tay ngồi dậy.
Nghê Vụ nói với anh: “Anh gọi trợ lý đến đi, tôi phải về rồi.”
Anh bỗng nhiên than thở rất khó chịu, sau đó nằm lại trên giường bệnh, đắp chăn cuộn tròn lại.
Nghê Vụ nhìn anh một cái, lập tức lấy điện thoại ra gọi vào số tối qua.
Tống Sâm nhanh chóng bắt máy.
“Cô Nghê, vâng, tôi phải đi công tác, công việc thay đổi đột xuất, bây giờ tôi đã vội vã đến sân bay rồi, chuyến bay sớm nhất bay đến thành phố Tùng.”
Nghê Vụ đã từng ngồi chuyến bay sớm nhất từ thành phố Tân đến thành phố Tùng. Hơn nữa ba năm nay, cô đã ngồi rất nhiều lần. Cô biết Tống Sâm nhận lệnh từ người đang nằm trên giường bệnh, cáigì mà chuyến bay sớm nhất bay đến thành phố Tùng, cô bình tĩnh nghiến răng nhắc nhở Tống Sâm: “À ra trợ lý Tống đã đến sân bay rồi, vậy thì phải đợi thêm ba tiếng nữa đấy.”
Tống Sâm bên kia không nói gì nữa, biết đã bị lộ tẩy.
Nghê Vụ cúp máy, nhìn bóng dáng đang nằm trên giường bệnh.
Bùi Hoài Duật bị cô nhìn có chút chột dạ, nhưng anh vẫn ôm bụng, hơi thở nặng nề, hai mắt khép hờ, khẽ rên thành tiếng.
Nghê Vụ nhìn anh vài phút, rồi vươn tay, nắm lấy bàn tay anh, dịch lên một chút. Tay anh vốn đang đặt trên bụng, giờ cô đặt tay anh lên ngực.
Cô nói: “Khó thở tức ngực nên ấn vào đây.”
Sắc mặt Bùi Hoài Duật vẫn tái nhợt: “Dạ dày anh cũng đau.”
“Anh đừng nói nữa.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702481/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.