“Uống từng ngụm nhỏ nước ấm, dù sao phạm vi thực quản bị rách cũng khá lớn. Mấy ngày nay tốt nhất chỉ nên ăn thức ăn lỏng, mềm một chút, để dạ dày từ từ thích ứng.”
Nghê Vụ rót một cốc nước ấm. Để anh dựa vào đầu giường rồi đưa cốc nước qua.
Tổng cộng bốn viên thuốc nằm trong lòng bàn tay cô.
Nghê Vụ vốn định để anh tự đưa tay ra nhận thuốc. Nào ngờ anh nắm lấy cổ tay cô, cúi đầu, đôi môi khô ráp áp tới, khi nuốt bốn viên thuốc, cũng hôn lên lòng bàn tay Nghê Vụ.
Hơi thở của anh rất nóng, môi anh cũng rất nóng, như thiêu đốt lòng bàn tay Nghê Vụ. Ngón tay cô theo phản xạ khẽ run lên.
Cô nhìn anh uống một ngụm nước, có hơi khó khăn khi nuốt xuống, may là không bị nôn ra như sáng nay.
Thấy anh uống thuốc xong, đến trưa Nghê Vụ gọi đồ ăn ngoài cho anh, một bát cháo kê bí đỏ.
Cô gọi hai suất, một phần cho mình.
Lúc cô cúi đầu uống cháo, liền nhìn thấy Bùi Hoài Duật cầm thìa, ngón tay run rẩy, như thể không nhấc tay lên được, múc một thìa cháo, còn suýt làm đổ ra giường.
Nghê Vụ trong lòng thở dài, nhưng nhìn dáng vẻ yếu ớt mong manh này của anh ta cũng không thể nói gì, mặc dù biết anh giả vờ run tay.
Khi Bùi Hoài Duật suýt làm đổ cháo lần thứ hai, Nghê Vụ liền lấy thìa trong tay anh, bưng bát cháo, ngồi xuống mép giường, múc một thìa, nhẹ nhàng thổi nguội, cô đút một thìa, Bùi Hoài Duật phối hợp uống một ngụm.
Đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702483/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.