Gân xanh trên cổ anh nổi lên, hai tay anh ôm chặt lấy cổ, thở hổn hển.
“Bùi Hoài Duật!” Nghê Vụ vội vàng chạy đến.
Thấy anh nằm trên mặt đất, cô vội cầm lấy điện thoại, gọi cấp cứu.
Anh thậm chí có thể cảm nhận được, trang sức kim cương trên mặt dây chuyền ngọc trai, đang rạch vào thực quản mình.
Đang chậm rãi trượt xuống, giống như nuốt phải mảnh thủy tinh.
Phần kim c**ng c*ng nhất trên đỉnh dây chuyền cứ thế cắt qua thực quản, rồi nhờ máu bôi trơn nên nó tiếp tục trượt xuống mà không gây ngạt thở.
Anh nhìn thấy sự lo lắng hiện rõ trong mắt Nghê Vụ.
Bỗng nhiên, cười.
Trong cổ họng có máu trào lên.
Anh nắm chặt lấy cánh tay Nghê Vụ, khàn giọng, từng chữ vỡ vụn chen nhau ra: “Không phải nói sẽ không thương hại anh sao…”
“Em vẫn vì... anh mà khóc...”
“Anh điên rồi.”
Cả người Nghê Vụ run rẩy, cô thực sự muốn bỏ đi, gật đầu nói: “Đáng lẽ tôi nên đi, bây giờ tôi phải đi mới đúng.”
Cô không biết là nói cho chính mình nghe hay nói cho anh nghe.
Bùi Hoài Duật ôm lấy ngực, ngã xuống sàn.
Cổ họng anh chảy máu, thân hình cuộn tròn trên thảm, anh rất đau khổ, nhưng lại đang cười.
Anh ta không sợ chết, vì đã chết một lần rồi.
Điều khiến anh sợ nhất bây giờ là ánh mắt của người phụ nữ trước mặt, lạnh lẽo, xa lạ.
Nghê Vụ, nếu có thể khiến em nhìn anh thêm một lần, khiến em vì anh mà rơi nước mắt, thì anh chẳng thấy đau đớn gì nữa.
Tầm nhìn của Bùi Hoài Duật mờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702479/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.