Anh chưa từng thực hiện trách nhiệm của người cha, cũng chưa từng đưa Tuế Tuế đi công viên giải trí.
Tuế Tuế suy nghĩ một chút, con bé cũng rất muốn đi, nên gật đầu.
Kỳ nghỉ hè, cộng thêm ngày nghỉ cuối tuần, công viên giải trí xếp hàng dài dằng dặc, người rất đông.
Ở đây có chỗ gửi thú cưng, Bùi Hoài Duật đặt Nemo vào trong lồng, chuẩn bị nước và thức ăn cho chó, rồi dẫn Tuế Tuế đi công viên giải trí.
Đây có lẽ là lần đầu tiên anh đến nơi như thế này.
Anh rất ghét sự náo nhiệt.
Đặc biệt là nơi có nhiều trẻ con như thế này.
Sau khi chơi vài trò, vì đi gấp nên anh phải lấy điện thoại ra tra bí kíp. Mua sắm dường như là bản năng của phụ nữ, Tuế Tuế cứ thấy mấy con thú bông dễ thương trong cửa hàng là không dời nổi chân, Bùi Hoài Duật ngồi xổm xuống, ánh mắt ngang với cô bé, nói: “Con thích cái nào, chúng ta mua hết.”
Tuế Tuế thì thầm bên tai Bùi Hoài Duật.
“Mua nhiều quá, mẹ sẽ phát hiện ra.”
Trong lòng Bùi Hoài Duật dâng lên một nỗi xót xa. Bầu không khí khác lạ giữa anh và Nghê Vụ, Tuế Tuế đều biết.
Từ sau khi anh biết con bé là con gái của mình, niềm vui ngắn ngủi ban đầu đã nhanh chóng bị nỗi đau tột cùng bao trùm.
Dù Nghê Vụ không kháng cự anh, anh cũng không có cách nào trực tiếp nói với cô bé trước mặt, rằng mình chính là ba của con bé.
Một người khốn nạn như anh, làm sao xứng làm ba của Tuế Tuế.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702459/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.