Rõ ràng là một giấc mơ nhưng anh lại không thể quên được ánh mắt của chính mình thời niên thiếu, ánh nhìn giễu cợt, chắc chắn, và đầy mỉa mai.
Bùi Hoài Duật với tay mở ngăn kéo tủ đầu giường, bên trong còn đúng hai viên thuốc ngủ cuối cùng.
Hai viên này cũng không đủ để anh có thể ngủ yên ổn vào lúc này.
Anh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.
Chiếc ghế sofa đơn bằng da thật màu đen, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào phòng qua cửa sổ, đầu ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, tàn thuốc dài, đốm lửa đỏ chập chờn, má hóp lại khi anh rít một hơi sâu, làn khói trắng phủ lấy gương mặt anh.
Bùi Hoài Duật ngồi ở đây, cả người giống như một bức tranh cô tịch.
Anh ngồi rất lâu, chỉ vì một giấc mơ lạ lùng, chân thực mà mơ hồ.
Bùi Hoài Duật ngồi trước cửa sổ đến khi trời hửng sáng.
Nemo đi tới, l**m tay anh một cái.
Bùi Hoài Duật nhìn con chó trước mặt, Nemo cũng không còn trẻ nữa, má hơi bạc đi, từ lúc đầu anh không muốn nuôi nó, đến bây giờ, bầu bạn nhiều năm đã giống như người nhà.
“Ba của Nemo sắp đi đến một nơi rất xa làm việc, gửi con ở nhà bà nội nhé?”
Con chó dường như hiểu được, kêu lên một tiếng, cắn vào ống quần anh.
Sáng hôm sau, Bùi Hoài Duật đưa Nemo đến biệt thự nhà họ Bùi, Vu Tú Huệ ngồi trên sofa, trên mặt đeo một chiếc kính lão, tay cầm kịch bản, đang học thuộc lời thoại. “Cho cô năm triệu, rời xa con trai tôi!”
“Cái gì năm triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702458/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.