“Em đã suy nghĩ rất kỹ rồi, nơi đó, cũng cần bác sĩ.” Bùi Hoài Duật không muốn do dự nữa.
Anh nhả vòng khói cuối cùng ra, rồi khởi động xe.
Anh ngắt cuộc điện thoại này, rồi nói: “Em chưa từng có một khoảnh khắc nào, tỉnh táo đến như vậy.”
Ngày đó, anh quỳ trong chùa Thượng Tế, từ tối đến sáng hôm sau.
Anh chưa từng tin vào thần Phật, nhưng lại ngẩng đầu nhìn những tượng Phật loang lổ đó, trong lòng khiếp sợ.
Anh hỏi trụ trì Tự Minh, muốn một kết quả.
Lão hòa thượng gõ mõ, hồi lâu không đáp.
Anh như rơi vào vũng bùn, càng giãy giụa càng lún sâu, không giãy giụa, cũng không thể được cứu.
Tấm ảnh anh đã cố sức vớt lên từ biển, bị nhăn.
Khoảnh khắc nhảy xuống biển, tuy biết bơi, nhưng anh lại như bị trói chặt tay chân.
Trong tai, vang vọng một giọng trẻ con non nớt gọi “ba ơi”.
Vài ngày nay, anh liên tục mơ, mơ thấy con trai mình.
Đó là lần đầu tiên anh mơ thấy thằng bé.
Anh đã trải qua một phần ngàn nỗi đau của Nghê Vụ, thằng bé hỏi anh: “Tại sao ba không cần con nữa?”.
Bùi Hoài Duật không thể trả lời.
Anh còn mơ thấy thằng bé bị thiêu cháy trong lò hỏa táng, quỳ gối trên nền đất lạnh, nghe giọng non nớt kêu gào: “Ba ơi, cứu con với!”
Anh không thể thoát khỏi giấc mơ.
Tỉnh dậy thì toàn thân run rẩy.
Chiều cùng ngày, Bùi Hoài Duật lái xe đến bệnh viện.
Làm xong thủ tục, chỉ còn thiếu một con dấu cuối cùng, anh cũng ghé gặp Diêu Bắc Trình, đối phương thở dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702457/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.